Chương 1935: Họp báo xin lỗi
Vương Minh Dương: “Đúng là tệ hại, loại chuyện vô đạo đức như vậy mà cũng làm được, không sợ sinh con không…”
Lâm Phàm vỗ vai Vương Minh Dương nói: “Đừng để trong lòng, sau này cẩn trọng hơn một chút là được. Sau này về phương diện xét duyệt linh kiện, bên anh cũng đề ra một người để hai bên cùng xét duyệt.”
Vương Minh Dương gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi.”
Bí thư Trần ngượng ngùng cười, đây đúng là vấn đề của họ. Bây giờ Lâm đại sư nói những lời như vậy cũng là không tin tưởng họ nữa, điều này khiến ông ta oán giận cái đám sâu mọt. Chính vì những người như chủ nhiệm Lý mà hình tượng của họ trở nên xấu xa như vậy.
“Bí thư Trần, quyết định này không phải là không tin các ông. Mà là vì chân tay giả hoàn mỹ này phục vụ cho đối tượng nào thì không cần nói mọi người đều hiểu tầm quan trọng của nó, không thể khinh xuất được, nhất định phải có trách nhiệm mới được.” Lâm Phàm nói.
Bí thư Trần: “Tôi hiểu, không có vấn đề gì cả, chỉ cần là tốt cho chân tay giả hoàn mình thì tất cả đều không phải là vấn đề.”
Buổi họp báo.
Sau khi đám phóng viên tiến vào, mọi người đều tự mình chọn một chỗ để ngồi chờ đợi.
Sự xuất hiện của chân tay giả hoàn mỹ khiến họ rất hưng phấn, không biết rốt cuộc trông nó như thế nào. Nhưng hiện trường sẽ xuất hiện người thật, nghe nói là những đứa trẻ bên Viện phúc lợi.
Rất nhanh, đám người Lâm Phàm đi lên.
Đám phóng viên lập tức bắt đầu chụp ảnh.
Lâm Phàm đè tay, sau đó nhìn về phía Bí thư Trần.
Bí thư Trần gật đầu, sau đó đứng dậy cúi đầu, cảnh tượng này khiến phóng viên hơi khó hiểu, không biết là họ muốn làm gì?
Thậm chí khiến họ có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Bí thư Trần làm như vậy.
“Các vị đồng chí phóng viên. Ở đây, tôi muốn công bố một chuyện, do việc quản lý của chính phủ chúng tôi dẫn đến có người lợi dụng kẽ hở mà phạm pháp, gây phiền phức cho chân tay giả hoàn mỹ. May mà Lâm đại sư đến phát hiện ra điều này kịp thời, cho nên chân tay giả hoàn mỹ cần phải hoãn lại một thời gian nữa mới đưa ra thị trường.”
“Hả?”
Đám phóng viên nghe vậy lập tức sửng sốt, dường như là không dám tin, chuyện này sao có thể xảy ra vấn đề được chứ?
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng nói: “Bí thư Trần nói không có ý gì khác, chỉ là một số cá nhân cá biệt. Nhưng mà ảnh hưởng cũng không lớn lắm, thông báo cho mọi người đến đây cũng là vì để xem chân tay giả hoàn mỹ. Như vậy thì cho mời các bạn nhỏ của chúng ta lên sân khấu, cho các vị nhìn xem thử một chút nhé.”
Rất nhanh, một nhóm trẻ em vui vẻ từ phía sau sân khấu chạy lên.
Đám phóng viên nhìn không chớp mắt, ống kính hướng đến. Bởi vì họ biết những đứa trẻ này đều bị khuyết tật, bây giờ đi lại linh hoạt như vậy là vì đã được lắp chân tay giả.
Nhảy lên, chạy, làm đủ loại hành động độ khó cao.
Cảnh tượng này khiến phóng viên quên mất tình huống trước đó. Hơn nữa không ngừng ghi hình, họ cũng bị tình huống này làm cho choáng váng.
Thực sự quá kinh người.
Sau khi bọn trẻ dừng lại.
Đám phóng viên điên cuồng vỗ tay. Đặc sắc, thực sự quá đặc sắc! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thực sự khiến người ta khó mà tin được.
“Mẹ kiếp! Đây chính là chân tay giả hoàn mỹ thật đó, linh hoạt quá rồi.”
“Đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi thực sự không dám tin.”
“Mặc dù vừa nãy xảy ra chuyện, nhưng không thể nói chân tay giả hoàn mỹ có vấn đề, chỉ là do một số cá nhân mà khiến chân tay giả hoàn mỹ bị liên lụy. Nhưng Lâm đại sư bọn họ lại thừa nhận sai sót này thì đủ để cho thấy rằng, họ coi trọng chuyện này đến mức nào.”
“Ừm, anh nói cũng có lý, chúng tôi sẽ viết quan điểm này vào trong tin tức, tôi nghĩ cư dân mạng sẽ hiểu được.”
Lâm Phàm đè tay: “Các vị đồng chí phóng viên, màn thể hiện vừa rồi thế nào. Nếu trước đó mọi người không biết thì liệu mọi người có tin đây là thật không?”
Đám phóng viên lắc đầu: “Chắc chắn là không tin rồi.”
“Đúng vậy, nếu không biết trước thì ai sẽ tin đây là chuyện mà chân tay giả có thể làm được chứ!”
Lúc này, một phóng viên nước ngoài có mặt tại hiện trường hỏi: “Xin hỏi Lâm đại sư, chân tay giả này có bán ra nước ngoài không?”
Lâm Phàm gật đầu: “Có. Trung Quốc chúng tôi chưa từng giấu giếm bất cứ thứ gì, sẵn sàng chia sẻ những thứ tốt đẹp với người khác, giải quyết khó khăn cho họ.”
Bốp bốp bốp!
Đám phóng viên vỗ tay lần nữa, phóng viên nước ngoài cũng gật đầu, cảm thấy lời này nói rất hay. Phóng viên này cũng là một người theo chủ nghĩa hòa bình, cảm thấy rằng chỉ có giúp đỡ lẫn nhau như vậy thì mới có thể làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
“Lâm đại sư, đến lúc đó thì ngài sẽ tìm kiếm một đại lý ở nước ngoài để bán ư?”
Lâm Phàm: “Câu hỏi này tôi không tiện trả lời, bởi vì tôi không phải là người phụ trách những thứ này, những chuyện này sẽ giao cho Vương tổng giải quyết.”