Chương 1936: Các người ở đây làm gì?
Lúc này, Vương Minh Dương đứng dậy, vẻ mặt dạt dào ý cười nói: “Các vị đều thấy rõ tác dụng của chân tay giả hoàn mỹ rồi đó. Mặc dù vì nguyên nhân cá nhân mà xảy ra sai sót, nhưng rất nhanh sản phẩm sẽ được đưa ra thị trường. Theo như ý của người anh em của tôi cũng chính là Lâm đại sư, chân tay giả này không cần kiếm tiền. Bởi vì đây là cho người khuyết tật sử dụng, giúp họ lấy lại sự tự tin chứ không phải để kiếm tiền từ họ. Cho nên giá cả sẽ được thống nhất, nếu thực sự có đại lý nước ngoài thì cũng sẽ bàn bạc tốt giá cả với họ, đề phòng việc bán ra với giá cao.”
“Nhưng bây giờ, tạm thời chỉ bán trong nước, đồng thời cũng hoan nghênh bạn bè nước ngoài đến Trung Quốc để mua.”
Vương Minh Dương cũng không nghĩ đến chuyện này, cho nên trước tiên trả lời một cách mơ hồ như vậy để đối phó.
Đám phóng viên tiếp tục đưa ra câu hỏi, đối với chân tay giả hoàn mỹ họ vẫn còn có rất nhiều câu muốn hỏi.
Bí thư Trần cũng mặt đầy ý cười, đồng thời trong lòng cũng đưa ra quyết định, chuyện này nhất định phải cẩn thận điều tra rõ ràng, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.
Sau khi buổi họp báo kết thúc.
Lâm Phàm bắt tay Bí thư Trần: “Bí thư Trần, chuyện còn lại vất cả cho các ông rồi.”
Bí thư Trần cười: “Lâm đại sư khách sáo rồi, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.”
“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu, sau đó nhìn về phía Vương Minh Dương: “Anh tự mình cố gắng nha, tôi đi đây, tin tức ngày mai như thế nào thì cũng rõ rồi, dù sao chúng ta cũng đã cố gắng hết sức.”
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Vương Minh Dương gật đầu.
Buổi họp báo kết thúc.
Vương Minh Dương trơ mắt nhìn người anh em của mình và Bí thư Trần rời đi, sau đó anh ta đi về phía nhà máy để mở cuộc họp chỉnh đốn và phòng ngừa. Đối với chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được, phải kiểm tra thật kỹ, xem trong đây rốt cuộc còn có bao nhiêu người muốn lợi dụng để kiếm tiền từ chân tay giả hoàn mỹ.
Anh ta biết, chuyện này không thể ngăn chặn tận gốc, khi tồn tại lợi ích to lớn thì sẽ tồn tại hành động tham ô. Nhưng cho dù biết chuyện này không thể ngăn chặn tận gốc, anh ta cũng muốn bóp chết nó từ trong trứng nước.
Phố Vân Lý.
Thấy anh Lâm có chút rầu rĩ, Ngô U Lan tò mò hỏi: “Anh Lâm, sao vậy?”
Lâm Phàm: “Không sao, chỉ là buổi họp báo xảy ra chút vấn đề, phía bên nhà máy cũng xảy ra chút vấn đề. Nhưng không có gì nghiêm trọng, may mà phát hiện kịp thời, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Ngô U Lan sững sờ: “Không phải chứ! Vương tổng cùng phía bên chính phủ hợp tác, vậy mà cũng xảy ra chuyện ư.”
Lâm Phàm bất lực: “Chính vì như vậy cho nên mới dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng bây giờ đã giải quyết xong rồi, ngày mai xem tin tức là biết ngay thôi. Tôi phải đến Viện phúc lợi một chuyến, đã lâu không mấy đứa nhỏ, ngược lại có chút nhớ bọn nó rồi.”
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Một người phụ nữ trung niên đang nắm tay một bé gái hai tuổi.
Lúc này hai người đang đứng ở phía đối diện, ánh mắt vẫn đang nhìn viện phúc lợi.
“Mẹ ơi, chúng ta đứng đây làm gì vậy ạ?” Bé gái tò mò hỏi.
Vẻ mặt người phụ nữ trung niên có chút không nỡ, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể sờ đầu con gái nói: “Không có gì.”
Mặc dù bé gái không biết là tình huống gì, nhưng lại có cảm giác khác thường, dường như bản thân sắp bị bỏ rơi vậy, sau đó ôm lấy chân của mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ không được bỏ rơi con, con sẽ rất nghe lời.”
Người phụ nữ trung niên ngồm xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy con gái: “Không đâu, chỉ là mẹ…”
Người phụ nữ trung niên cúi đầu, lời nói ở phía sau cũng không nói ra.
Bé gái rúc vào trong lòng mẹ, nghe tiếng tim đập, có vẻ rất yên tâm, nhưng không biết tại sao lại có chút sợ hãi.
Trong lòng người phụ nữ trung niên cũng nghẹn ngào, không phải mẹ không cần con mà là mẹ thực sự bất lực. Cha cần mẹ, đi theo mẹ thì con chỉ có chịu khổ mà thôi.
Cô ta đã nghe ngóng rất nhiều nơi, cuối cùng nghe được Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Người ở đây rất tốt với bọn trẻ, vào đó sẽ không phải chịu khổ, không bị bắt nạt, sẽ tốt hơn là đi theo cô ta.
Khi Lâm Phàm đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, định đi vào trong thì ánh mắt lại bắt gặp hai mẹ con một lớn một nhỏ ở bên kia đường.
Lúc đầu còn nghĩ đó là một đứa trẻ bị bắt cóc, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì phát hiện mình thực sự là nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là, hắn có một linh cảm xấu.
Đứng một lúc, hắn cảm thấy mình nên qua đó hỏi chứ không thể cứ mặc kệ được.
Dù sao mình cũng là người thích xen vào chuyện của người khác, nếu đã gặp chuyện rồi thì nhất định không thể ngồi yên làm ngơ được, mà sẽ điều tra rõ ràng sự việc.
“Xin chào, cho hỏi các người đang làm gì ở đây vậy?” Lâm Phàm hỏi.