Chương 1937: Ngoại tình
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lâm Phàm thì hơi khẩn trương: “Không có gì, không có gì.”
Lâm Phàm lộ ra nụ cười: “Thực ra nếu có chuyện gì không giải quyết được thì có thể nói với tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ các người.”
Chính vào lúc này, bé gái ôm lấy chân người phụ nữ trung niên.
“Mẹ ơi, đừng đuổi con đi mà.”
Đột nhiên, người phụ nữ trung niên vốn rất bình tình không nhịn được ôm lấy con gái, gương mặt lộ vẻ đau khổ.
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng này có chút khó hiểu, không biết rốt cuộc là chuyện gì, sau đó chỉ có thể xem tướng mệnh, cẩn thận quan sát.
Đột nhiên hắn phát hiện có chỗ không ổn, hóa ra là như vậy.
Người số khổ không phải là không có, mà là có đôi khi hắn thực sự không nhận ra.
Người này muốn gửi con gái mình vào Viện phúc lợi.
“Lâm đại sư…” Hàn Lục từ trong phòng bảo vệ đi ra, băng qua đường tiến đến.
Lâm Phàm: “Anh đưa con bé vào trong chơi đi, tôi nói chuyện với người phụ nữ này một lát.”
Hàn Lục không biết Lâm Phàm muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu, muốn đưa bé gái vào trong. Thế nhưng bé gái rất sợ hãi, ôm chặt lấy chân của mẹ không chịu rời đi.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này cũng có chút bất lực, sau đó hỏi: “Cô muốn gửi con bé vào đây sao?”
Đứa bé mới chỉ hai tuổi, có lẽ còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nếu hỏi thì đã không hỏi trực tiếp như vậy rồi.
Người phụ nữ trung niên nhìn Lâm Phàm, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Lâm Phàm im lặng nói: “Thực ra như vậy sẽ rất tàn nhẫn, trẻ em ở đây đều là do không tìm được cha mẹ, hoặc là không còn cha mẹ nữa. Các người còn khỏe mạnh, để trẻ em đến đây sẽ khiến bọn trẻ thiếu đi sự yêu thương quan tâm từ nhỏ.”
“Nghèo khó, bệnh tật không đáng sợ, tôi sẽ giúp đỡ các người.”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Cậu không hiểu.”
Lâm Phàm kiên định nói: “Tôi hiểu.”
“Cậu thực sự không hiểu.”
Lâm Phàm: “Tôi thực sự hiểu. Tôi là Lâm đại sư, tôi có thể giúp đỡ các người, thật đấy. Đi, lên xe với tôi.”
Đã gặp rồi thì hắn sẽ sẵn sàng xen vào chuyện của người khác, đây là chuyện mà ai cũng không thể thay đổi được.
Ước mơ lớn nhất của hắn không phải là Viện phúc lợi ngày càng náo nhiệt, mà là hy vọng Viện phúc lợi ngày càng vắng vẻ đi. Bởi vì đến lúc đó, tất cả trẻ em đều có ngôi nhà của mình chứ không phải để chúng đến đây vì không có nhà nữa.
Hàn Lục: “Lâm đại sư bảo các người lên xe thì lên xe đi, đó là Lâm đại sư, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ các người.”
Người phụ nữ trung niên nghi hoặc nói: “Cậu ấy là ai?”
Hàn Lục: “Lâm đại sư đó, bình thường cô không xem tin tức sao?”
“Không xem.” Người phụ nữ trung niên lắc đầu. Hoàn cảnh sinh sống của cô ta rất khó khắn, thời gian rảnh rỗi cũng không có, chứ đừng nói là xem tin tức gì đó.
Hàn Lục cũng không biết nên nói cái gì, nếu không xem tin tức thì hơi khó xử lý, Lâm đại sư nổi tiếng đến mức nào, chỉ cần người có điện thoại thì đều sẽ biết.
Nhưng đối với người không xem tin tức thì thực sự không còn cách nào khác.
Nhưng anh ta tin rằng, Lâm đại sư nhất định có thể giải quyết được vấn đề.
Rất nhanh, Lâm Phàm lái xe đưa người phụ nữ trung niên và bé gái rời khỏi đây.
Hắn dựa theo nơi mà người phụ nữ trung niên nói kiểm tra một chút, khoảng cách rất xa. Thế hưng không sao cả, vì để giúp đỡ người khác thì con đường dù xa đến đâu cũng không phải là vấn đề.
Xuất phát!
Mãi cho đến tối.
Ngô U Lan và những người khác đang ở trong cửa hàng cũng không đợi Lâm Phàm trở về. Khi gọi điện mới biết, vậy mà Lâm Phàm đã đến nơi khác cách đây năm sáu trăm dặm rồi.
Đây là lại muốn đi đâu vậy?
Lúc rạng sáng.
Xe di chuyển rất chậm, đường ở đây rất khó lái, hơn nữa đường còn rất hẹp.
“Phía trước là thôn của các người sao?” Lâm Phàm hỏi.
“Đúng vậy.”
Lâm Phàm cười nói: “Được, rất nhanh sẽ đến, chờ một chút. Thực ra có đôi khi không cần phải suy nghĩ sự việc phức tạp như vậy, nó rất đơn giản.”
Xe dừng lại ở bên cạnh một cái sân, xung quanh là một hàng cọc gỗ chỉ cao cỡ nửa người, bên cạnh có trồng vườn rau. Trong nhà bởi vì trời tối nên không nhìn thấy, nhưng tầm nhìn của Lâm Phàm lại không bị ảnh hưởng, nhìn rất rõ ràng.
Ngôi nhà được đấp bằng bùn đất đã cũ nát, cảm giác rất nguy hiểm.
“Được rồi, đưa tôi vào trong xem đi.” Lâm Phàm bế bé gái đang ngủ phía sau xuống, sau đó nói với Vương Cần ở bên cạnh.
Trên xe, Lâm Phàm đã hỏi rất lâu, biết được rất nhiều chuyện.
Đối với người khác, đây có lẽ là tình huống khó giải quyết, nhưng đối với hắn thì thực ra cũng không khó, có thể giải quyết dễ dàng.
Từ xa, một người đàn ông từ xa đi đến, khi nhìn thấy một chiếc ô tô và đèn đường trước nhà Vương Cần bật sáng thì ông ta có chút nghi hoặc, không biết là chuyện gì, hơn nữa nửa đêm còn có ai đến đây làm gì?
Nhưng khi nhìn thấy một người đàn ông bế bé gái bước vào nhà, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, sau đó nín thở lén quan sát.
“Vương Cần ngoại tình sao, hơn nữa còn trắng trợn như vậy, Trang Tử còn chưa chết mà.”