Chương 1938: Bị đập xe
Lúc này, vẻ mặt người đàn ông tức giận, miệng lẩm bẩm. Sau khi nhìn thấy cửa nhà bị đóng lại cũng lập tức chạy đến. Sau đó nhìn chiếc xe, do dự một hồi mới nhấc chân chạy về hướng khác.
Anh ta nhất định phải thông báo chuyện này cho người khác, Vương Cần vậy mà lại dẫn một người đàn ông về.
Trong nhà.
Lâm Phàm cảm giác trong nhà hơi ẩm ướt, rõ ràng là mấy ngày trước trời mưa nên khiến nhà bị thế này, mùi ẩm mốc rất nặng.
Trên chiếc giường làm bằng tấm ván gỗ, có một người đàn ông trung niên đang nằm, nhưng qua ánh đèn có thể thấy sắc mặt trắng bệch và gầy yếu.
“Lâm đại sư, đây là chồng tôi, Chu Tráng. Trước đây làm việc trong thành phố, nhưng không may bị ngã từ trên cao xuống, đến giờ vẫn không tỉnh lại. Tiền thuốc hàng tháng tôi khó mà gánh vác được, con gái đi theo chúng tôi sẽ bị liên lụy…” Nói một hồi thì nước mắt rơi xuống.
“Đừng khóc, để tôi xem thử.” Lâm Phàm tiến lên phía trước, đặt tay lên mạch của Chu Tráng. Mạch rất yếu, chỉ có thể duy trì hô hấp: “Yên tâm đi, không sao đâu, cứ giao cho tôi, bảo đảm sẽ làm cho anh ta khỏe mạnh và không có bất cứ vấn đề gì cả.”
Đây là lần đầu tiên hắn đi khám bệnh tại nhà xa như vậy, thế nhưng cảm giác cứu sống đối phương, khiến cho cả nhà ba người đoàn tụ cũng là một chuyện không tệ.
Bên ngoài.
Người đàn ông phát hiện Vương Cần dẫn đàn ông xa lạ về nhà đang gõ cửa từng nhà trong thôn.
“Mau dậy đi, Vương Cần đưa một người đàn ông lạ mặt về nhà, hơn nữa còn vào trong nhà. Chu Tráng còn chư tỉnh lại vậy mà cô ta đã ngoại tình rồi.”
Lời này vừa nói ra, đèn mỗi nhà đều bật sáng, tất cả những người đang ngủ đều bị đánh thức.
Cái gì?
Vương Cần ngoại tình? Sao có thể chứ!
Họ biết Vương Cần rất tốt với Chu Tráng, cho dù Chu Tráng đã hôn mê một năm qua nhưng cũng chưa bao giờ bỏ cuộc. Bây giờ đột nhiên quay về cùng người khác, vậy thì thực sự là chuyện lớn rồi.
“Anh không nói linh tinh đấy chứ?”
Người đàn ông nói: “Tôi nói linh tinh cái gì chứ? Lúc tôi quay về thì nhìn thấy người đàn ông đó đang lái xe ô tô dừng ở bên ngoài, nhất định là một người giàu có, ông nói xem Vương Cần có thể quen biết người giàu có như vậy được sao?”
“Đúng vậy, nhưng nếu thực sự là ngoại tình thì cũng không thể dẫn người đàn ông kia đến đây như vậy.”
“Anh ngốc à? Tôi nghe nói bây giờ một số người giàu có đều rất là biến thái, chỉ thích ở trong nhà người ta. Đừng hỏi nữa, chúng ta mau qua đó đánh chết đôi cẩu nam nữ này đi.”
“Đi.”
Lúc này, những người đàn ông trong thôn đều lấy dụng cụ làm nông theo.
Rất nhanh bọn họ đã đến nhà Vương Cần.
“Suỵt! Nói nhỏ thôi, các người nhìn thấy chưa, chính là chiếc xe kia, đèn vẫn còn sáng kìa.”
“Các người nhìn trong nhà xem, cửa đóng chặt, bên trong còn có đèn, chắc chắn là đang làm gì đó rồi.”
“Đáng giận! Chu Tráng chơi cùng chúng ta từ nhỏ đến lớn. Bây giờ lại bị đối xử như vậy, tôi không nhịn nổi nữa tôi phải liều mạng với họ!”
“Đập xe của hắn ta đi.”
Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng thét của người phụ nữ, âm thanh này giống như ngòi nổ hoàn toàn khiến người dân trong thôn phát điên.
Trong phòng.
Lâm Phàm thực hiện một loạt thao tác, cuối cùng đánh thức Chu Tráng.
Nhưng khi Chu Tráng tỉnh lại vẫn còn mơ mơ màng màng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vương Cần lập tức nhào vào trong lòng Chu Tráng nói: “Đại Tráng, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.”
Chu Tráng hơi mơ hồ, sau đó dần dần tỉnh táo lại: “Bà xã, anh bị sao vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Anh ngã từ trên cao xuống nên trở thành người thực vậy, nhưng bây giờ tốt rồi, anh đã tỉnh lại thì không sao nữa rồi.”
“Anh là?” Chu Tráng sửng sốt, không quen biết Lâm Phàm nên nghi hoặc hỏi.
Vương Cần: “Đại Tráng, là Lâm đại sư đã cứu anh, vốn dĩ em muốn chăm sóc anh nên định đưa con đến Viện phúc lợi, không ngờ lại gặp được Lâm đại sư. Hơn nữa sau khi Lâm đại sư biết được chuyện của em thì đã đưa em và con về nhà và cứu anh.”
Chu Tráng há to miệng, anh ta không biết nên nói cái gì, trong lúc hôn mê anh ta chỉ cảm thấy đã rơi vào trong bóng tối, không tìm được chút ánh sáng nào. Nhưng vừa rồi bóng tối đã tiêu tán, ánh sáng tiến vào bao trùm lấy anh ta.
“Cảm ơn anh, Lâm đại sư…” Chu Tráng cảm kích nói, đặc biệt là khi nghe vợ nói muốn đưa con gái đến Viện phúc lợi, anh ta cảm thấy sợ hãi, không ngờ vì mình mà phải hy sinh nhiều đến như vậy.
Lâm Phàm cười: “Không sao, anh khỏe lại là được.”
Ầm!
Rầm!
Đột nhiên, âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
“Vương Cần, cô vậy mà lại dám dẫn đàn ông về nhà, cô dám làm chuyện phản bội với Chu Tráng như thế à, mau cút ra đây cho chúng tôi.”
“Đúng vậy, cút ra đây, chúng tôi phải đánh chết đôi cẩu nam nữ các người.”
Bên ngoài âm thanh ồn ào truyền đến khiến Lâm Phàm có chút khó hiểu, sau đó sững sờ: “Trời ơi, chiếc xe của tôi…”