Chương 1939: Chỉ là hiểu lầm
Hiện tại Lâm Phàm đã biết, người bên ngoài nhất định coi hắn là người đàn ông mà Vương Cần đưa về, lúc này nhất định là đang đập xe của mình rồi.
Mẹ kiếp! Như vậy cũng xui xẻo quá rồi, làm việc tốt mà cũng phải thiệt hại cái gì đó hay sao?
Vương Cần nghe thấy âm thanh này lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Dừng lại hết cho tôi, đừng đập, các người đang làm gì vậy?”
“Còn hỏi chúng tôi làm gì à, chúng tôi phải hỏi cô đã làm cái gì đấy.”
Chu Tráng đang nằm trên giường nghe thấy âm thoanh bên ngoài thì muốn đứng dậy: “Lâm đại sư, phiền cậu đỡ tôi dậy, tôi ra ngoài nói với bọn họ.”
Lâm Phàm bất lực, chỉ có thể đỡ Chu Tráng dậy, chuyện này cũng chỉ có anh ta ra mặt mới có thể nói rõ ràng.
Những người dân trong thôn đang ở bên ngoài mặt đỏ tới mang tai không ngừng hò hét, có người chưa hả giận còn đập xe thêm mấy lần.
“Các người dừng tay lại đi.” m thanh của Chu Tráng truyền đến.
Khi người dân trong thôn nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, ai nấy đều kinh ngạc.
“Chu Tráng, anh đây là…”
Họ đều há hốc mồm, thậm chí còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chu Tráng, anh không còn hôn mê nữa rồi sao?”
Có người dân trong thôn hỏi, cảm giác chuyện này hơi quỷ dị, Chu Tráng hôn mê đã một năm, sao đột nhiên lại tỉnh dậy rồi? Điều này cũng quá không khoa học rồi.
Chu Tráng bây giờ hơi yếu, nhưng dưới sự cứu chữa của Lâm Phàm cũng đã dần dần hồi phục lại, ngay cả cơ bắp cũng dần dần hồi phục như ban đầu.
“Là vị Lâm đại sư này đã cứu tôi, thức tỉnh tôi, sao các người lại đập xe của người ta?”
“Hả?” Những người dân đập xe ai nấy đều sững sờ, họ không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.
Người ta đến là để cứu Tráng Tử, mà họ vậy mà lại đập xe của người ta, sao lại ra nông nổi như vậy chứ.
Lúc này Vương Cần bắt đầu khóc lóc, cảm giác bị vu oan: “Sao các người có thể làm như vậy.”
“Chao ôi, chị dâu đừng khóc. Chúng tôi…haizz lời vừa nãy là ai nói, sao không làm cho rõ trước vậy.”
Bây giờ họ thực sự không biết nên nói cái gì, nếu sớm biết sự việc sẽ như vậy thì có đánh chết họ cũng không dám làm.
Chu Tráng là bạn tốt của họ, mà người ta đã cứu bạn tốt của mình, còn họ lại đi đập xe của người ta, chuyện này…chuyện này.
“Em dâu, đây thực sự là lỗi của chúng tôi, là do chúng tôi nông nổi.”
“Lâm đại sư, cảm ơn anh đã cứu Chu Tráng, chúng tôi thực sự không phải cố ý đâu, thật đấy.”
Lâm Phàm nhìn những người dân này, phát hiện bọn họ đều lộ ra vẻ rất áy náy thì cũng mỉm cười nói: “Không sao, nếu đã là hiểu lầm thì không cần nói gì cả, nhưng lần sau các người đừng có nóng nảy như vậy nữa nha.”
Hắn nhìn ra những người dân này cũng không phải giàu có gì, có người mặc bộ đồ ngủ trên người đều có mấy cái lỗ lớn.
“Không được, nhất định phải bồi thường, chúng tôi nhất định phải bồi thường cho Lâm đại sư để sửa xe.”
Có người dân đề nghị, cảm thấy việc đập xe của người ta thực sự là không nên.
Lâm Phàm nhìn xe, thấy mặt ngoài bị trầy xước, những chỗ khác thì không có vấn đề gì, về phần để những dân làng này bồi thường thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
“Không cần, không cần đâu, chỉ là sau này các người không được nông nổi như vậy nữa là được rồi.” Lâm Phàm nói.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, thời điểm đến không quá thích hợp, nửa đêm nửa hôm vào nhà người ta như vậy thì không nghi ngờ mới là lạ đó.
Hơn nữa cũng có thể thấy được tình đoàn kết của những người dân này rất cao.
Sau đó Lâm Phàm dặn dò Chu Tráng vài câu thì lên xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng xe chưa kịp nổ máy thì đã bị người chặn lại.
“Lâm đại sư, anh không thể đi, anh đã cứu Chu Tráng, chúng tôi còn chưa cám ơn anh đàng hoàng nữa mà.
“Đúng vậy, đây là đại ân đại đức đó.”
Lâm Phàm mở cửa sổ ra nói: “Không cần đâu, tôi còn phải mau chóng quay về Thượng Hải, bên đó còn có việc phải làm.”
“Vậy Lâm đại sư chờ một chút.”
Vào lúc này, một số người dân vội vàng chạy về.
Hắn cũng không biết những người dân này muốn làm gì.
Lần này lái xe đến đây quả thực rất mệt, nhưng có thể giúp đỡ một gia đình thì hắn vẫn cảm thấy rất vui. Đồng thời còn giúp cho một đứa trẻ có một gia đình hoàn hảo, đúng là chuyện tốt.
Chính vào lúc này, có tiếng gà kêu truyền đến.
Chỉ thấy những người dân vừa rời đi đều mang theo một con gà, con buộc hai chân lại.
“Lâm đại sư, nơi này của chúng tôi chẳng có đồ gì tốt cả, những con gà này cậu cứ cầm lấy đi, đều là chúng tôi tự nuôi đó.” Những người dân nói.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này lập tức nói: “Như vậy không được, sao tôi có thể lấy đồ của các người chứ, mau lấy về hết đi.”
“Không được! Lâm đại sư, anh nhất định phải nhận lấy, chúng tôi thực sự cảm ơn anh đã cứu Chu Tráng. Hơn nữa chúng tôi còn không phân biệt tốt xấu đã đập xe của anh như thế, là lỗi của chúng tôi. Nếu anh không nhận thì trong lòng chúng tôi sẽ không yên tâm.”
“Đúng vậy, sao lại không hỏi cho rõ ràng mà đã ra tay cơ chứ, tôi cũng bị tức giận làm cho choáng váng đầu óc.”