Chương 1940: Tặng gà
“Chu Tráng, thực sự xin lỗi, chúng tôi không biết Lâm đại sư đến cứu anh.”
Lâm Phàm cảm thấy nếu mình không nhận mấy con gà này, muốn rời khỏi đây có vẻ hơi khó.
Những người dân này thực sự rất dễ thương, về phần chuyện đập xe của mình, mặc dù hơi nông nổi nhưng cũng có thể hiểu được.
“Vậy được. Vậy tôi nhận nhé, nhưng chỉ cần một con gà là được rồi, không cần nhiều như vậy đâu, các người giữ lại đi.” Lâm Phàm nói, hắn cũng không thể đòi nhiều gà như vậy.
Nhưng điều hắn không ngờ là những người dân đã mở cốp xe trực tiếp chất đống gà vào bên trong.
“Lâm đại sư, để ở trong này nhé.”
“Lấy hết đi, những con gà này đều là chúng tôi tự nuôi, rất bổ dưỡng đó.”
“Đúng vậy.”
Lâm Phàm thở dài, không còn cách nào khác: “Vậy được, vậy tôi nhận hết nhé. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải quay về đây, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”
Vương Cần: “Lâm đại sư, thực sự cảm ơn anh, xa như vậy còn đến đây.”
Lâm Phàm cười: “Không sao, chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Nếu sau này trong thôn có người mắc bệnh nặng thì có thể đến tìm tôi nhé.”
Sau đó hắn cũng không nói gì thêm mà trực tiếp lái xe rời đi.
Biến mất khỏi ngôi làng này.
Những người dân xung quanh vây lại: “Vương Cần, sao cô quen biết vị Lâm đại sư này vậy?”
Sau đó Vương Cần cũng kể lại việc đến Thượng Hải, tiếp đó lại nói ra suy nghĩ mình muốn đưa con gái đến Viện phúc lợi.
Lúc này những người dân đều rơi vào im lặng.
“Không ngờ trong xã hội này còn có người tốt như vậy.”
“Đúng vậy, từ Thượng Hải đến đây xa như vậy, cứu người xong lại vội vàng quay về, chúng ta còn đập xe của người ta, cái này…”
“Chao ôi, đây là Lâm đại sư đó, hóa ra lợi hại như vậy.”
Chính vào lúc này, một người đang dùng chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ xem tin tức thì bỗng la lên.
Mọi người nghe vậy đều rất tò mò, không biết là chuyện gì, tất cả đều tụ tập lại một chỗ.
“Các người xem, đây không phải là vị Lâm đại sư vừa rồi hay sao? Viện phúc lợi là của người ta đó, hơn nữa còn là bác sĩ, khó trách lợi hại như vậy, đã giúp cứu cho Chu Tráng tỉnh lại.”
Lúc này, những người dân bắt đầu bàn tán, thậm chí ngay cả buồn ngủ cũng không còn.
Bọn họ không ngờ lại có người lợi hại như vậy đến thôn của họ, hơn nữa mục đích đến đây cũng đơn giản như vậy, chính là đến giúp đỡ gia đình của Chu Tráng.
Đây thực sự là người tốt, thậm chí họ chưa từng gặp được một người tốt như vậy.
Lâm Phàm đang lái xe, bất lực lắc đầu, xem ra chiếc xe này cần phải được sửa chữa một chút rồi.
Nhưng con gà trong cốp xe phải làm sao đây, chẳng lẽ quay về đem nấu hết để bồi bổ thật tốt ư?
Xem ra chỉ có thể như vậy thôi.
Hôm sau!
Phố Vân Lý.
Đám người Thần Côn đã đến đây từ rất sớm, ngay cả những người dân đang xếp hàng mua bánh kếp cũng đã đợi sẵn, nhưng Lâm đại sư vẫn còn chưa đến, điều này khiến họ hơi tò mò.
Không biết Lâm đại sư lại xảy ra chuyện gì mà đến bây giờ vẫn chưa đến.
Chính vào lúc này, một chiếc xe dừng lại.
Thần Côn nhìn thấy tình huống này lập tức hô lên: “Tên nhóc cậu gặp phải chuyện gì vậy? Chiếc xe này sao lại thành ra như vậy rồi?”
Theo họ thấy chiếc xe này thực sự quá rách nát, giống như là đã bị người ta đập cho một trận vậy.
Lâm Phàm mở cửa xuống xe: “Sao thế? Mau mở cốp xe lấy đồ đạc bên trong ra đi.”
Điền Thần Côn: “Cốp xe? Trong đó có cái gì?”
Sau đó ông ta đi qua mở cốp xe ra, đột nhiên một mùi hôi thối xộc vào mũi.
“Mẹ kiếp! Thứ gì vậy, sao lại hôi như vậy.” Thần Côn bị mùi hôi làm cho sặc một trận.
Lâm Phàm: “Là gà đó, người ta tặng tôi, mau lấy ra chia mỗi người một con mang về nấu canh, cứ coi như là phúc lợi cho các người đi.”
Thần Côn kinh ngạc: “Tên nhóc cậu lấy từ đâu ra vậy, hơn nữa xe của cậu thành ra thế này là sao, không phải cậu đi trộm gà nhà người ta nên bị người ta đánh cho một trận đấy chứ?”
Lâm Phàm cười: “Đúng là bị ông đoán trúng, có lấy không? Không lấy thì để tôi cho người khác.”
“Lấy, lấy! Nhìn con gà này nuôi béo như vậy, thực sự không tệ đó nha. Nếu nấu lên mùi vị nhất định sẽ rất ngon.” Điền Thần Côn cười nói, hiển nhiên là đã suy nghĩ xong tối nay quay về nấu canh gà rồi.
Nhưng ông ta thực sự rất tò mò, tên nhóc này rốt cuộc đã làm cái gì, những con gà này rốt cuộc là từ đâu ra, thực sự khiến người ta rất tò mò.
“Mẹ kiếp! Chiếc xe này phải mang đi rửa sạch rồi, thối quá đi mất.” Lâm Phàm sắp không chịu nổi nữa, lúc mới bắt đầu hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi lái được nửa đường thì mùi hôi bắt đầu bốc ra, hiển nhiên là mùi phân gà rồi.
Hơn nữa mùi hôi còn không bay đi được, phải mở cửa sổ xe ra để gió thổi vào mới dịu đi một chút.
“Lâm đại sư, chúng tôi chờ cậu rất lâu rồi, chúng tôi muốn ăn bánh kếp.”
Người dân hô lên, bọn họ sắp không chờ được nữa rồi.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Lâm đại sư thì họ cũng rất tò mò, không biết Lâm đại sư đã trải qua chuyện gì, sao xe lại thành ra như vậy, còn có những con gà này là từ đâu ra.