Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1944 - Chương 1944 - Đã Biết Như Thế, Vì Sao Vẫn Muốn Đánh Bại Chúng

Chương 1944 - Đã biết như thế, vì sao vẫn muốn đánh bại chúng
Chương 1944 - Đã biết như thế, vì sao vẫn muốn đánh bại chúng

Chương 1944: Đã biết như thế, vì sao vẫn muốn đánh bại chúng

Trong một diễn đàn, ở đây tụ tập những bác sĩ chữa trị nhiều loại bệnh.

“Lâm đại sư lại sắp đánh bại bệnh mới rồi, cầu mong không phải bệnh này, nếu không chúng ta xong đời thật rồi.”

“Tôi còn nhớ bệnh máu trắng kia, sau khi Lâm đại sư đánh bại nó thì những bác sĩ mà tôi biết đều đã đổi nghề và không còn làm trong ngành nữa.”

“Đúng vậy, tính hủy diệt thực sự quá lớn, lớn đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.”

“Thực ra con người Lâm đại sư này cũng rất tốt, mặc dù đạp đổ bát cơm của người ta. Thế nhưng nào có ai không muốn khỏi bệnh chứ? Ít đi một căn bệnh nan y thì có thể khiến càng nhiều người hạnh phúc hơn.”

“Ha ha ha, không nghĩ nữa, dù sao thì cho dù Lâm đại sư sắp đánh bại căn bệnh gì thì tôi đều giơ cả hai tay ủng hộ.”

Người phụ trách bệnh viện từng chuyên điều trị bệnh máu trắng khi nhìn thấy weibo của Lâm đại sư cũng cười hả hê, ông ta muốn xem đến lượt ai sắp rơi vào bi kịch đây.

Bây giờ họ đã đổi nghề, có bác sĩ quay lại bệnh viện địa phương. Tuy lương không cao bằng ở đây, nhưng ít nhất đã giữ được bát cơm của mình.

Mà có bác sĩ thì đã mở một cửa hàng thuốc Trung y.

Khi nhìn thấy Lâm Phàm đăng bài lên weibo, một số trang mạng nước ngoài cũng xuất hiện các tin tức liên quan.

Ở nước ngoài, trong một diễn đàn nào đó có một trang đặc biệt, chính là ghi chép về những bệnh tật mà Lâm đại sư đã đánh bại.

Người nước ngoài không sống ở Trung Quốc, cho nên tất cả mọi chuyện họ không hiểu rõ như người Trung Quốc. Thế nhưng chuyện bệnh máu trắng được điều trị thành công đã cứu cho rất nhiều người khỏi đau đớn.

Trung y đột nhiên trở nên phổ biến ở nước ngoài, công lao ở đây thực sự phải thuộc về Lâm đại sư.

Lúc này, một bài đăng đột nhiên hot.

‘Lâm đại sư ở Trung Quốc sẽ nghiên cứu điều trị một căn bệnh khác, mọi người cầu nguyện đi. Hy vọng lần này Lâm đại sư lại đánh bại được một căn bệnh nan y nữa.”

Mặc dù bây giờ là buổi tối, nhưng khi bài đăng này xuất hiện, cư dân mạng nước ngoài đều trở nên sôi sùng sục, tất cả đều tràn vào trong đó và viết ra tất cả những hy vọng của mình.

Họ biết Lâm đại sư không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại ôm hy vọng. Nếu thành công thật thì không phải rất may mắn hay sao?

Người Trung Quốc, ai là người khiến họ phục nhất? Nếu phải chọn một người, đối với rất nhiều bệnh nhân thì người họ thích nhất chính là Lâm đại sư.

Ngoại trừ Lâm đại sư, họ không phục ai cả.

Phố Vân Lý.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy tin tức trên weibo, nhất thời cũng cảm thấy vui vẻ.

“Những cư dân mạng này sôi nổi thật đấy, vậy mà lại đang suy đoán xem tôi sẽ đánh bại căn bệnh gì.”

Triệu Chung Dương cười: “Tất nhiên rồi, đối với họ thì anh Lâm chính là thần y, sao họ có thể không quan tâm đến chuyện đánh bại bệnh tật chứ. Dù sao cũng chẳng ai có thể bảo đảm được sau này ho có mặc căn bệnh này hay không.”

Điền Thần Côn liếc nhìn Lâm Phàm: “Tên nhóc cậu cứ từ từ nghiên cứu đi, tôi bảo đảm rằng có một ngày nào đó nhất định sẽ có người đến gây phiền phức cho cậu.”

Lâm Phàm cười nói: “Ai gây phiền phức cho tôi chứ?”

Điền Thần Côn: “Cậu biết rõ còn hỏi, chờ cậu đánh bại hết tất cả căn bệnh, cậu nói xem ai sẽ đến gây phiền phức cho cậu?”

Lâm Phàm xua tay: “Yên tâm đi, bệnh tật vĩnh viễn không thể đánh bại được. Không chỉ con người chúng ta đang tiến bộ, mà ngay cả virus cũng đang tiến bộ, chỉ là thời gian tiến bộ hơi chậm thôi. Nhưng nếu thực sự bộc phát thì sẽ xuất hiện trong tầm mắt của quần chúng ngay lập tức, khiến ông không kịp chuẩn bị. Cho nên bệnh nan y mãi mãi sẽ không biến mất.”

“Vậy cậu biết như thế rồi, nhưng vì sao vẫn phải tìm cách đánh bại chúng làm gì?” Điền Thần Côn hỏi.

Lâm Phàm bất lực nói: “Bởi vì tôi không chịu được những căn bệnh này giày vò người khác, nếu đã xuất hiện vậy thì cứ giải quyết nó đi. Về phần những căn bệnh mới về sau thì tiếp tục giải quyết thôi, không thể chỉ vì sợ sự xuất hiện của những căn bệnh nan y mới mà dừng tiến về phía trước đúng không?”

Ngô U Lan cười nói: “Anh Lâm nói rất có lý.”

Lâm Phàm giơ ngón cái lên: “U Lan, tôi thấy cô rất tốt, cô là fan hâm mộ trung thành tốt nhất của tôi đó.”

“Hi hi.” Ngô U Lan hé môi cười tỏ vẻ rất vui, cô rất bằng lòng làm fan cuồng của anh Lâm.

Lúc này, trên weibo lại xuất hiện một tin tức làm cho tất cả mọi người đều chú ý.

Ban đầu, cư dân mạng bình luận dưới weibo của Lâm Phàm khi nhìn thấy bình luận này, ai nấy đều im lặng.

“Những lời này đều là thật sao?”

“Là thật, tôi đã bấm vào ảnh đại diện của ông ta và xem các bài đăng mà ông ta đăng trước đây trên weibo rồi, đều là ảnh của con gái ông ta., dù sao thì đây cũng là thật đó.”

“Đáng thương quá, mới bốn tuổi mà, chỉ vì hành vi làm trái quy tắc của bệnh viện mà đã làm lây nhiễm virus này cho người mẹ. Tôi rất muốn Lâm đại sư giúp đỡ ông ta.”

“Đùa đấy à? Đây là bệnh AIDS đó, đâu có dễ dàng giải quyết như vậy. Tôi thấy cho dù là Lâm đại sư cũng không muốn tiếp xúc, dù sao nếu bị lây nhiễm thì thực sự là bi kịch luôn đó.”

Bình Luận (0)
Comment