Chương 1945: Lời khẩn cầu của một người cha
“Tất cả đừng nói nữa, đẩy bình luận này lên đi, cho dù nói thế nào tôi cũng phải đẩy nó lên.”
“Đúng vậy, mọi người đẩy lên đi, để Lâm đại sư nhìn thấy.”
“Tôi phải chia sẻ, còn phải tag Lâm đại sư vào, để anh ấy nhìn thấy tiếng lòng của chúng ta.”
Lúc này, cư dân mạng trên weibo điên cuồng nhấn like, còn có người bắt đầu chia sẻ lại và tag Lâm đại sư vào.
Họ thực sự muốn Lâm đại sư nhìn thấy bài viết này, nếu Lâm đại sư nói không thể đánh bại được căn bệnh này thì họ cũng sẽ không nói gì, dù sao đây cũng là căn bệnh nan y rất khó chữa.
Nếu Lâm đại sư không đánh bại được thì cũng là chuyện bình thường, họ sẽ không miễn cưỡng hay giận Lâm đại sư.
Dù sao cũng chỉ có kẻ ngốc mới làm những hành vi này.
Trương Nhất Quân nhìn bình luận trên weibo, đôi mắt ông ta có chút ẩm ướt, trong miệng lẩm bẩm.
“Cảm ơn, thực sự rất cảm ơn mọi người!”
Ông ta không ngờ sau khi mình đăng bình luận này sẽ có nhiều người giúp đỡ nhấn like và chia sẻ như vậy, đẩy bình luận lên chính là hy vọng Lâm đại sư có thể nhìn thấy nó.
Mặc dù bị mọi người ghét bỏ, nhưng ông ta không hề oán hận. Bởi vì ông ta hiểu rằng căn bệnh này của con gái mình thực sự quá khủng khiếp, nếu là ông ta nhìn thấy người khác mắc phải căn bệnh này thì cũng sẽ tránh ra xa.
Hy vọng lớn nhất của ông ta bây giờ đó là nhận được phản hồi của Lâm đại sư.
Nếu Lâm đại sư nói căn bệnh này quá khó, không thể đánh bại được thì có lẽ chỉ thất vọng một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không oán trách.
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm đang nói chuyện điện thoại với Triệu Minh Thanh.
“Tôi nói này Minh Thanh, ông cứ từ từ nói, tôi biết ông muốn nghiên cứu rất nhiều căn bệnh. Thế nhưng cũng phải làm từ từ, một lúc ông nói tận bốn năm căn bệnh thì có hơi nhiều đó.” Lâm Phàm cười nói.
Hắn vẫn rất đồng tình với lời của Thần Côn, nếu một lúc đánh bại nhiều căn bệnh như vậy e là sẽ gây náo loạn mất.
Hơn nữa chữa trị và đánh bại căn bệnh là hai chuyện khác nhau, chữa trị tuy đơn giản nhưng đánh bại lại rất khó khăn.
Hắn dùng sức mạnh thần bí của bách khoa toàn thư, cộng thêm năng lực đặc biệt của kiến thức võ hiệp là có thể hóa giải tất cả bệnh tật. Thế nhưng để đánh bại thì phải làm đủ loại cách kết hợp trong sử dụng dược liệu.
Chuyện này hơi khó khăn, cần phải thử liên tục.
Triệu Minh Thanh: “Lão sư, tôi quá kích động rồi, thực ra tôi còn có rất nhiều căn bệnh muốn đánh bại. Thế nhưng chúng ta cứ từ từ làm vậy, ngài thấy những căn bệnh mà học trò vừa chọn thế nào?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, rất tốt. Tuy có hơi khó, nhưng tôi nghĩ chúng ta hẳn là sẽ thành công.”
Triệu Minh Thanh: “Lão sư, học trò cũng nghĩ như vậy. Học trò đã nghiên cứu căn bệnh này rất lâu, nghĩ ra rất nhiều phương án. Nhưng mà có nơi vẫn chưa nghĩ đến, cho nên vẫn mong lão sư chỉ điểm một chút.”
“Ha ha ha, Minh Thanh, ông tiến bộ rất nhanh đấy. Ông của trước đây thực sự không có gì có thể so sánh được với bây giờ rồi, quả thực là một trời một vực, ông có phát hiện ra chuyện này không?”
Hắn phát hiện vị đồ đệ này của mình hoàn toàn sinh ra là vì Trung y, từ khi ông ấy uống viên tiểu thông tuệ đan thì trí nhớ cũng tốt hơn hẳn, chăm chỉ nghiên cứu Trung y hơn, thực lực cũng không ngừng nâng cao.
Nếu so sánh với Minh Thanh của lúc trước với bây giờ thì hoàn toàn chính là cặn bã so với vàng ròng. Hoàn toàn không thể so sánh được.
Chỉ là Triệu Minh Thanh vẫn chưa phát hiện ra tất cả những điều này mà thôi.
Tất cả những căn bệnh mà ông ấy nói, các ý tưởng phân tích và ý tưởng trị liệu trong điện thoại đều rất đúng, phần lớn đều đang đi đúng hướng.
Mặc dù sẽ bị mắc kẹt trong những chỗ khó, nhưng nếu được chỉ điểm một chút thì có thể sẽ tiếp thu tất cả.
Thực ra khoảng cách con đường Minh Thanh đơn độc một mình đánh bại các loại bệnh cũng không còn quá xa xôi nữa rồi.
Có điều, khiến cho Lâm Phàm tiếc nuối nhất chính là tuổi tác của Minh Thanh đã hơi lớn rồi. Nếu trẻ hơn 20 tuổi thì thành tựu sau này đạt được sẽ là vô hạn.
“Lão sư, người đây là quá khen rồi, học trò vẫn còn kém xa.” Triệu Minh Thanh cười nói cảm thấy rất vui.
Ông ấy đã rất lâu không ra tay, vẫn đang tiếp thu kiến thức và không ngừng phân tích các loại bệnh. Đầu óc ông ấy hiện tại rất linh hoạt, mặc dù chưa thử nghiệm thực tế nhưng trong đầu đã mường tượng ra được cách phát triển và phối hợp thuốc Đông y, hơn nữa còn suy đoán các loại khả năng hình thành sau khi dùng thuốc.
Lâm Phàm: “Được rồi được rồi, nếu đã quyết định rồi thì cứ theo những gì ông lựa chọn mà làm, cũng giúp ông giải quyết vấn đề.”
Sau đó hai người nói thêm một lúc thì tắt máy.
Lúc này, người của Bộ Y tế lại gọi điện đến.
Đối với cuộc gọi này, hắn biết đối phương muốn nói gì, sau đó cũng không nghe máy mà là gửi tin nhắn qua đó.
“Phương thuốc công khai, cho nên đừng gọi điện nữa.”
…