Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1946 - Chương 1946 - Chọn Cái Này Đi

Chương 1946 - Chọn cái này đi
Chương 1946 - Chọn cái này đi

Chương 1946: Chọn cái này đi

Nghiên cứu thành công phương thuốc thì nên công khai thôi, còn giấu diếm làm gì?

Chuyện lần trước hắn vẫn còn nhớ trong lòng đấy, không dễ tha thứ cho đối phương như vậy đâu.

Đây có lẽ là lòng dạ hẹp hòi.

“A!”

Lúc này truyền đến giọng nói của Ngô U Lan, hình như rất kinh ngạc, nói cách khác là có chút không dám tin.

“U Lan, chuyện gì làm cô ngạc nhiên như vậy?”

Ngô U Lan nhìn điện thoại, sau đó vội vàng chạy đến: “Anh Lâm, anh mau nhìn những bức ảnh này xem, thật đáng thương.”

Hắn có chút nghi hoặc, không biết chuyện mà U Lan nói là chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên điện thoại thì lại sững sờ.

Đây là bình luận dưới weibo của mình, bình luận này đã được đẩy lên cao nhất, khoảng chừng có hơn hai triệu ba trăm ngàn người nhấn like, số người nhấn like có hơi khủng khiếp rồi đó.

Sau đó hắn mở ra xem thử rốt cuộc là nội dung gì mà lại có nhiều cư dân mạng nhất like như vậy.

Hắn chậm rãi nhìn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, cô bé chỉ có bốn tuổi vậy mà lại mắc căn bệnh này.

Đương nhiên, hắn không nói rằng trong xã hội này không xảy ra tình huống như vậy, chỉ là chưa từng nghĩ phương diện thế này.

Hiện tại hắn độc nội dung bình luận rất dài này, câu cuối cùng khiến hắn xúc động.

“Cầu xin ngài, Lâm đại sư hãy cứu con gái tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài.”

Đây là tiếng cầu cứu của một người cha.

Sau khi đọc xong nội dung, Lâm Phàm lâm vào im lặng.

Thực ra căn bệnh này nếu hắn điều trị riêng thì có thể trị được. Thế nhưng muốn đánh bại hoàn toàn căn bệnh này thì lại có chút phiền phức.

Tỉ lệ người bình thường bị truyền nhiễm bởi căn bệnh này là rất ít, nhưng chỉ cần bị truyền nhiễm thì cơ bản là xong đời.

Đặc biệt là mẹ của cô bé này, vậy mà lại vì mắc phải căn bệnh này mà qua đời, chuyện này làm hắn có chút thương cảm.

Nếu có thể kiên trì đến bây giờ thì có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi.

Cộc! Cộc!

Lâm Phàm ngồi ở đó, ngón tay gõ trên bàn, nhắm mắt lại giống như đang suy nghĩ, thực ra là hắn đang suy nghĩ.

Bệnh AIDS.

Căn bệnh kinh khủng này, cho dù là bác sĩ cũng không dám đụng vào, thậm chí một số bệnh nhân mắc bệnh AIDS phải phẫu thuật, các bác sĩ đều sợ đến tái mặt. Dù sao thì cũng rất nguy hiểm, chỉ cần một người không chú ý thì đều sẽ bị truyền nhiễm.

“U Lan, cô thấy thế nào?” Lâm Phàm cười hỏi.

Ngô U Lan không nói chuyện, mà là đang cúi đầu: “Anh Lâm, em sợ…”

Cô sợ anh Lâm vì đánh bại căn bệnh này mà xảy ra chuyện.

Lâm Phàm cười nói: “Có gì mà sợ chứ, chọn cái này đi.”

Lúc này, người trong cửa hàng ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, không biết nên nói cái gì.

Điền Thần Côn im lặng một lát rồi nói: “Nhóc con, cậu thực sự nghĩ kỹ rồi sao? Tôi nghĩ nếu cậu cự tuyệt thì người ta cũng sẽ không trách cậu, dù sao thì loại bệnh này rất khó, cậu cũng không phải là thần mà, đúng không?”

Ông ta cũng không muốn Lâm Phàm mạo hiểm như vậy, bởi vì không ai biết được trong quá trình nghiên cứu liệu có xảy ra chuyện gì hay không, ví dụ như bị thương ở đâu đó rồi bị lây nhiễm vào máu…

Triệu Chung Dương: “Anh Lâm, Thần Côn nói có lý đó.”

Lâm Phàm cười xua tay: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ phức tạp như vậy, thực ra không kinh khủng như các người nghĩ đâu.”

Sau đó hắn mở điện thoại lên, suy nghĩ một lại rồi trực tiếp đăng weibo.

“Được, vậy thì nghiên cứu AIDS đi. Phiền anh trai bình luận đưa con gái đến Thượng hải. Dù sao thì nghiên cứu cần đối tượng thí nghiệm, nhưng tôi bảo đảm rằng sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì với cô bé, xin hãy yên tâm!”

Khi bài viết này đăng lên weibo, tất cả những người vẫn luôn theo dõi chuyện này trên weibo đều kinh ngạc.

“Mẹ kiếp! Lâm đại sư nhìn thấy rồi, anh ấy nhìn thấy rồi!”

“Tôi sốc luôn, Lâm đại sư thực sự muốn nghiên cứu chữa bệnh AIDS, đây không phải chuyện đùa đâu. Nếu bị truyền nhiễm thì sẽ xảy ra chuyện thật đó.”

“Chết tiệt! Lần này tôi thực sự phục luôn rồi. Tôi thề, nếu sau này tôi còn chửi Lâm đại sư lần nữa thì sẽ bị sét đánh chết!”

“Đối với những người bị truyền nhiễm không rõ nguyên nhân thì có lẽ là ánh sáng đã đến, về phần những người có cuộc sống đời tư lộn xộn thì vận may của các người đến rồi đó, coi như các người phúc lớn mạng lớn.”

“Đúng vậy. Con người bây giờ thiếu kiến thức cơ bản, cho rằng đeo ‘Ba con sói’ là có thể an toàn ư? Thế nhưng lại không biết rằng không chỉ là bệnh AIDS, mà ngay cả một số loại bệnh khác nữa, virus rất nhỏ nên có thể chui vào bất kỳ khe hở nào để xuyên vào cơ thể. Cho nên, rất nhiều hỏi vì sao tôi có mang ‘Ba con sói’ mà sao vẫn bị nhiễm bệnh thì đây chính là nguyên nhân đó.”

“Lầu trên phổ cập kiến thức làm tôi không kịp chuẩn bị đó. Thực ra lầu trên nói đúng, một số ‘Ba con sói’ ngày nay chất lượng rất kém, đeo rồi cũng không khác gì chưa đeo.”

“Đừng nói những thứ này nữa, Lâm đại sư này cũng lợi hại quá, tôi phục thật rồi đó.”

Bình Luận (0)
Comment