Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1947 - Chương 1947 - Mọi Người Đều Bị Doạ Sợ

Chương 1947 - Mọi người đều bị doạ sợ
Chương 1947 - Mọi người đều bị doạ sợ

Chương 1947: Mọi người đều bị doạ sợ

“Hy vọng Lâm đại sư có thể thành công.”

Trương Nhất Quân vẫn luôn chờ trong phòng, khi nhìn thấy weibo của Lâm đại sư, sắc mặt ông ta cũng đột nhiên thay đổi.

Vẻ mặt lập tức đỏ ửng, hưng phấn, kích động… các loại cảm xúc đều bộc phát ra.

“Woa! Con gái ơi, có hy vọng rồi!”

Trương Nhất Quân lập tức ôm con gái vào lòng, hưng phấn đến mức gần như phát điên. Sau đó nhìn thấy yêu cầu của Lâm đại sư, ông ta lập tức thu dọn đồ đạc rất đơn giản ,sau đó đi ra ngoài. Ông ta muốn đưa con gái đến Thượng Hải để tìm Lâm đại sư.

Lúc này, không chỉ có cư dân mạng đang điên cuồng thảo luận, ngay cả một số bệnh viện cũng đang bắt đầu thảo luận.

Theo họ thấy, Lâm đại sư thực sự quá cuồng bạo rồi, vậy mà lại muốn nghiên cứu căn bệnh này, đây hoàn toàn là mạo hiểm tính mạng.

Nếu thực sự xảy ra vấn đề gì đó thì có hối hận cũng không kịp nữa.

Phố Vân Lý!

Lâm Phàm đăng bài lên weibo chưa bao lâu, các ông chủ cửa hàng xung quanh đều tụ tập lại với nhau.

“Ông chủ nhỏ, cậu cũng thật là…”

Khi nhìn thấy tin tức này, họ đều há hốc mồm, dường như đang ngây ngốc.

Họ không ngờ ông chủ nhỏ vậy mà lại dám mạo hiểm như vậy, việc này rất nguy hiểm, nếu làm không tốt thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.

Lâm Phàm cười: “Ừm, khẳng định là thật, còn có thể giả được sao? Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trong lòng tôi biết rõ mà.”

Mọi người nhìn ông chủ nhỏ, thực sự không biết phải nói cái gì, trong lòng cậu hiểu rõ nhưng virus thì không chắc đâu.

Ông Lương do dự một lát: “Ông chủ nhỏ, hay là cậu suy nghĩ lại đi?”

Chị Hồng gật đầu: “Đúng đó, suy nghĩ thêm chút nữa đi.”

Lâm Phàm xua tay: “Không cần nghĩ nữa, không có chuyện gì đâu, ít nhất tôi có thể bảo đảm rằng tôi tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Ting ting!

Lúc này Vương Minh Dương gọi điện đến.

Lâm Phàm vừa nhìn là biết, lại là vì chuyện gì đây. Điện thoại vừa kết nối thì đầu bên kia đã truyền đến tiếng gầm gừ.

“Mẹ kiếp! Thật hay giả vậy? Cái này mà cậu cũng dám nghiên cứu, cậu đang tự rước phiền toái vào người đó biết không?” Vương Minh Dương ở đầu dây bên kia khi biết đến chuyện này cũng chết lặng, sau đó nhanh chóng gọi điện cho người anh em của mình, khuyên hắn ta đừng kích động làm loạn.

Lâm Phàm: “Anh không tin tôi sao?”

Vương Minh Dương: “Ừm, tôi không tin, xin cậu đấy đừng giỡn nữa. Nhiều căn bệnh như vậy anh không chơi, cứ phải chơi với bệnh AIDS, cậu muốn dọa chết tôi có phải không?”

Lâm Phàm: “Được rồi, sợ cái gì chứ, quen biết nhau lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn hoài nghi tôi à?”

Vương Minh Dương thực sự không tin nổi: “Xin cậu đấy, đừng chơi nữa, nghiên cứu cái khác đi, đừng đụng vào HIV-AIDS.”

“Minh Dương, hãy tin tôi, tôi còn có thể xảy ra chuyện gì được sao?”

“Cậu đợi đấy, bây giờ tôi đến tìm cậu ngay, cậu làm vậy là đang trêu đùa tính mạng của mình đó. Chẳng lẽ bất kể người nào tới cầu xin cậu cũng giúp như vậy sao?” Vương Minh Dương thực sự lo lắng, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì hậu quả sẽ khó mà lường được.

Lâm Phàm: “Đừng, nếu anh mà đến thì tôi sẽ đánh anh một trận đấy.”

Vương Minh Dương: “Cho dù cậu đánh chết tôi thì tôi cũng phải ngăn cản, cậu làm vậy là đang lấy mạng mình ra đùa giỡn đấy. Cho dù cô bé đó rất đáng thương thì cậu cũng phải nghĩ cho mình chứ. Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho chúng tôi nữa chứ. Nếu cậu có chuyện gì thì chúng tôi phải làm sao?”

“Bó tay…” Lâm Phàm không biết phải nói gì nữa, sau đó bắt đầu cùng Vương Minh Dương đấu khẩu, cảm thấy nếu không khai thông cho tên này thì e là không thể thực hiện được.

Trò chuyện rất lâu, cuối cùng cũng giải quyết xong Vương Minh Dương, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, đối với hắn thì thực sự là không có gì cả, chỉ là bản thân không thể nói mà thôi. Chẳng lẽ còn có thể nói mình có thần công hộ thể, không có bệnh tật nào có thể xâm nhập được sao?

Thực ra tôi đã có thể chữa trị bệnh AIDS, chỉ là chưa nghiên cứu ra phương thuốc mà thôi.

Những chuyện này hắn nhất định không thể nói, nếu nói ra thì chẳng khác gì mình là kẻ điên, bọn họ không đem mình đi mổ xẻ thì mới là lạ đó.

Cuộc gọi vừa tắt, Minh Thanh cũng vừa gọi đến.

“Lão sư, nghiên cứu bệnh AIDS sao?”

Lâm Phàm: “Ừm, nghiên cứu cái này, ông có thể không cần tham gia, tôi làm một mình là được.”

Triệu Minh Thanh lập tức từ chối: “Không được, học trò phải tham gia.”

Lâm Phàm: “Không sợ sao?”

“Lão sư, sợ thì ai cũng sợ, nhưng là bác sĩ khi đối mặt với bệnh tật thì không được sợ. Nếu như sợ bệnh tật thì khi đó không cần chọn y học nữa, nếu bác sĩ chúng ta đều sợ vậy thì căn bệnh này thực sự không còn cách nào đánh bại nữa rồi.”

Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, được. Yên tâm đi, có tôi ở đây thì sẽ không có bất cứ chuyện gì cả, đừng áp lực quá.”

“Học trò rất tin tưởng lão sư, không áp lực chút nào cả. Chỉ là nghĩ đến sắp cùng lão sư đánh bại AIDS thì tâm tình học trò rất kích động. Lão sư, học trò cúp trước đây, học trò phải đi điều tra một chút tư liệu và chuẩn bị cho việc nghiên cứu.”

Rất nhanh bọn họ trò chuyện xong thì cúp máy.

Bình Luận (0)
Comment