Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1948 - Chương 1948 - Phải Chọn Thử Thách Có Độ Khó Cao

Chương 1948 - Phải chọn thử thách có độ khó cao
Chương 1948 - Phải chọn thử thách có độ khó cao

Chương 1948: Phải chọn thử thách có độ khó cao

Lâm Phàm cười trừ, ngược lại không ngờ Triệu Minh Thanh sẽ tràn đầy động lực như vậy.

Vậy được, vậy thì hãy xem thử xem bệnh AIDS rốt cuộc khủng khiếp cỡ nào, bản thân phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn nghiên cứu ra nó.

Nghĩ đến những chuyện này, hắn cũng tràn đầy động lực.

Sau khi Lâm Phàm đăng chuyện này lên weibo, đã thu hút một cuộc thảo luận rất lớn.

Hầu hết cư dân mạng đều cảm thấy Lâm đại sư là đang mạo hiểm nghiên cứu.

Cũng có một số cư dân mạng cho rằng lần này có thể huyền thoại có thể sụp đổ. Bệnh AIDS đã ăn sâu vào trong lòng họ, đây là một căn bệnh không thể chữa khỏi. Cho dù một người có lợi hại đến đâu thì cũng đừng nghĩ đến đánh bại nó, hoàn toàn là đang nằm mơ giữa ban ngày.

Nước ngoài.

Trên diễn đàn.

‘Lâm đại sư ở Trung Quốc đã xác định là sẽ đánh bại bệnh AIDS, các người có mong đợi không?’

Khi bài đăng này xuất hiện, các cư dân mạng nước ngoài đều kinh ngạc.

“Ôi chúa ơi! Người này sắp nghịch thiên rồi.”

“Thật sao? Nếu thành công thì tôi được cứu rồi.”

“Không được, tôi phải lập tức mua vé đến Trung Quốc để cổ vũ cho Lâm đại sư, đây là người Trung Quốc mà tôi thích nhất đó.”

“Lợi hại! Lầu trên ơi, anh mắc căn bệnh này, anh cho rằng mình có thể lên máy bay được sao?”

“Không phải tôi mắc bệnh này mà là bạn gái tôi, nên tôi phải đi.”

“Đợi đã, lầu trên hình như đã bại lộ cái gì đó rồi.”

“Lượng thông tin này hơi lớn rồi nha.”

“Tôi biết các người muốn nói cái gì, nhưng tình huống thực tế không phải như vậy. Trong lòng tôi cô ấy chính là anh hùng, mặc dù cô ấy mắc phải căn bệnh này, nhưng cô ấy đã cứu được rất nhiều người.”

Chuyện này không chỉ gây náo động ở Trung Quốc, ngay cả nước ngoài cũng kinh ngạc.

Lâm đại sư muốn nghiên cứu đánh bại bệnh AIDS, đây là chuyện lớn đến đến mức nào cơ chứ? Thậm chí có thể nói là liên quan đến toàn thế giới.

Hôm sau!

Phố Vân Lý.

Khi Lâm Phàm đến đây thì lại phát hiện người dân đã đến từ rất sớm.

“Chờ lát nữa tôi sẽ làm bánh kếp cho mọi người.” Lâm Phàm nói.

Nhưng điều khiến Lâm Phàm không ngờ đến chính là, những người dân này lại không muốn ăn bánh kếp, điều này làm hắn thấy có chút kỳ quái.

“Lâm đại sư, hôm nay chúng tôi đến đây không ăn bánh kếp, cũng không để cậu mệt mỏi, chúng tôi đến đây là để cổ vũ cho cậu.”

“Đúng vậy, mặc dù chúng tôi không giúp được, nhưng chúng tôi tin rằng cậu nhất định có thể làm được.”

“Lâm đại sư, cậu nhất định phải chú ý đó, nhất định phải chú ý không được lơ là.”

Người dân không ngừng nói, trong lòng họ cũng rất lo lắng về chuyện này, bởi vì theo họ thấy nó thực sự quá nguy hiểm.

Đây là AIDS chứ không phải những căn bệnh mà hắn nghiên cứu trước đây, mặc dù cũng nguy hiểm nhưng lại không truyền nhiễm.

“Ha ha ha.” Lâm Phàm cười, sau đó nói: “Cảm ơn các vị đã quan tâm, nhưng yên tâm, tôi có thể thề rằng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, sau này tôi còn phải tiếp tục làm bánh kếp cho mọi người nữa mà.”

Mọi người nghe vậy lập tức cười phá lên.

Theo họ thấy, Lâm đại sư chính là cao nhân bán bánh kếp ẩn nấp trong phố Vân Lý, chỉ cần khi có nhu cầu gì đó thì sẽ khoác lên áo choàng chính nghĩa rồi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đúng lúc này, đám phóng viên đúng hẹn mà đến.

Điều này khỏi phải nghĩ cũng biết, nếu phóng viên mà không đến thì hắn sẽ livestream ăn phân luôn.

Đương nhiên, hắn nhất định không thể nói ra chuyện này, dù gì thì để cho hắn livestream ăn phân thì đám phóng viên này chuyện gì cũng có thể làm đó nha.

“Lâm đại sư, chúng tôi lại đến rồi…”

Từ xa đã nghe thấy tiếng hoan hô của phóng viên, họ bây giờ rất quen thuộc với Lâm đại sư, cho nên khi đến đây cũng rất vui vẻ. Hơn nữa còn rất ăn ý, cũng sẽ không xô đẩy hoặc tranh cướp vị trí.

Sau khi đến cửa thì đứng ở bên đó, Lâm Phàm vẫy tay, tạo một tư thế đẹp để đám phóng viên thoải mái chụp ảnh.

“Tôi biết các người sẽ đến, nếu một ngày nào đó không đến nữa thì đúng là gặp quỷ rồi.” Lâm Phàm bất lực cười nói.

Đám phóng viên cười: “Lâm đại sư, chúng ta quá quen thuộc như vậy rồi mà, chúng tôi cũng là đến để phỏng vấn vài câu thôi, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh. Chúng tôi đều biết anh sắp làm chuyện lớn, phải chuẩn bị tốt tinh thần.”

Lâm Phàm: “Được rồi, còn khách sáo gì nữa chứ? Có câu hỏi gì thì mau hỏi đi, còn sợ tôi không trả lời có phải không?”

Những người dân xung quanh đều phá lên cười, đây là lần đầu tiên họ thấy nhân vật công chúng thân thiết với phóng viên như vậy.

Nhưng theo họ thấy, Lâm đại sư chỉ là một nửa nhân vật của công chúng mà thôi, dù sao thì công việc chính vẫn là bánh kếp.

Một nữ phóng viên trẻ tuổi xinh đẹp vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Lâm đại sư, tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại nghĩ ra nghiên cứu AIDS?”

Lâm Phàm: “Nói thật hay nói dối?”

Phóng viên: “Nói dối trước đi.”

Lâm Phàm: “Vì cả thế giới, người lợi hại như tôi phải tìm thử thách có độ khó cao mới được.”

“Ha ha ha.” Đám phóng viên bật cười: “Lâm đại sư, hay là câu nói thật đi.”

Lâm Phàm: “Bình luận kia làm tôi muốn nghiên cứu, thực ra lúc đầu cũng chưa nghĩ tới. Nhưng sau khi đọc bình luận đó thì tôi muốn thử một lần.”

Bình Luận (0)
Comment