Chương 1949: Gặp bệnh nhân
Bốp bốp!
Những người dân xung quanh vỗ tay và bày tỏ bội phục với sự dũng cảm của Lâm đại sư.
Nữ phóng viên gật đầu rồi nhanh chóng ghi chép lại, đây chính là thần tượng trong mắt cô ta. Cô ta là phóng viên nhưng sẽ không bao giờ đưa tin tiêu cực về Lâm đại sư.
Đôi khi, cho dù là không có tin tức thì cũng sẽ không lấy chuyện của Lâm đại sư ra để thu hút sự chú ý.
Lại có một nam phóng viên khác hỏi: “Lâm đại sư, anh nắm bao nhiêu phần trăm chắc chắn về bệnh AIDS? Anh cho rằng có thể thành công không?”
Câu hỏi này là một câu hỏi quan trọng, cũng là câu hỏi mà họ muốn biết. Đương nhiên trước khi chuyện này chưa thành công thì ai cũng không biết được có thành công hay không.
Dĩ nhiên, câu hỏi này cũng có thể coi như một cuộc thảo luận, thắng bại đều có thể nói.
Lâm Phàm tự tin nói: “Nhất định sẽ thành công, tôi đích thân ra tay thì còn có thể xảy ra vấn đề gì sao? Yên tâm đi, chắc chắn trăm phần trăm.”
“Hả cái gì?”
Lời này vừa nói ra, đám phóng viên đều sững sờ, sau đó ai nấy đều cười khổ.
“Lâm đại sư, chúng ta đừng như vậy được không? Đừng làm theo thói quen như vậy chứ, ít nhất anh cũng có thể nói là có chút chắc chắn. Thế nhưng nói thế này là như đinh đóng cột rồi, đây không phải trò đùa nữa đâu.”
“Đúng đó, nếu anh nói không chắc chắn nhưng cuối cùng lại thành công thì chẳng phải sẽ càng làm người ta hưng phấn hơn hay sao?”
“Đúng, đúng. Câu trả lời vừa rồi rất hay, tôi rất tán thành.”
Đám phóng viên mồm năm miệng mười nói.
Những người dân xung quanh lại sững sờ, đây là lần đầu tiên họ thấy phóng viên tiến hành góp ý về câu trả lời cho người phỏng vấn.
Thực sự là gặp quỷ sống rồi.
Lâm Phàm cười: “Được, được. Vậy thì mỗi cái một nửa, hơi khó một chút, có được không?”
Đám phóng viên lắng nghe rồi gật đầu.
“Câu trả lời này rất hoàn hảo, mỗi cái một nửa. Có một chút chắc chắn nhưng cũng có một chút không chắc chắn.”
Đám phóng viên hỏi đủ loại câu hỏi, họ thực sự quan tâm đến chuyện này.
Phỏng vấn Lâm đại sư lâu như vậy, nếu một ngày nào đó Lâm đại sư đột nhiên biến mất thì họ sẽ rất buồn đó.
Vì vậy, bọn họ nhất định không hy vọng Lâm đại sư thất bại được.
Nhưng căn bệnh này thực sự có chút khó khăn, mặc dù họ rất tin tưởng Lâm đại sư nhưng cũng không biết nên nói gì.
Chính vào lúc này, từ xa có người đi đến.
“Lâm đại sư, tôi và con gái đến rồi…”
Lúc này mọi người quay đầu lại, có người muốn di chuyển nhưng lại cứng rắn nhịn lại.
Trương Nhất Quân bế con gái đi tới, ông ấy trải qua rất nhiều khó khăn để đi từ thị trấn đến Thượng Hải. Nhưng dù khổ đến đâu thì ông ấy vẫn luôn mỉm cười, trên đường tới đây, những người lạ nhìn thấy người đàn ông trung niên luôn cười ngốc nghếch như vậy nên cho rằng ông ấy bị điên.
Sau đó một sự việc xảy ra, có người đã gọi cảnh sát vì nghi ngờ có người đang bắt cóc trẻ em ở đây.
Tuy nhiên, khi cảnh sát đến điều tra thì được biết người này chính là người đã nhờ Lâm đại sư chữa bệnh AIDS.
Vì người khác và cũng vì hai cha con họ nên cảnh sát đã trực tiếp dùng xe cảnh sát chở hai cha con từ đó đến Thượng Hải.
Sau khi đến Thượng Hải, cảnh sát không nán lại mà trực tiếp trở về.
Đi trên phố Vân Lý, Trương Nhất Quân cố ý tránh người qua đường để khỏi làm người khác sợ hãi. Tuy nhiên thì theo như ông ấy nghĩ, người qua đường không hề tránh mà đứng yên, giống như họ không hề sợ cô bé mà ông ấy đang ôm trong ngực.
Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi tò mò hỏi: “Người này là ai?”
Người bên cạnh nói: “Cô bé trong ngực người đàn ông là bệnh nhân AIDS.”
“A! AIDS…” Chàng trai nghe xong thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, cậu ta bất giác hét lên nhưng rất nhanh thì cậu ta đã bị người bên cạnh bịt miệng lại.
"Cậu đang làm gì vậy? Đừng hét."
Khi chàng trai nhìn thấy cô bé đang nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt to tròn của mình thì cậu ta nhanh chóng im lặng: "Xin lỗi, là tôi căng thẳng quá."
Những người xung quanh cậu ta không có di chuyển nhưng lại lộ vẻ vô cùng bình thường, có người tiến tới vỗ nhẹ vào vai Trương Nhất Quân.
"Anh trai yên tâm, Lâm đại sư tự mình ra tay thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì."
Anh ta cũng tràn đầy dũng khí mới dám vỗ nhẹ bờ vai này. Bởi dù anh ta biết rõ mình sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng khi biết người bệnh đang ở ngay trước mặt mình thì làm sao anh ta có thể không sợ hãi được.
Các phóng viên đang quay chụp lấy tình huống hiện trường, tuy cô bé dễ thương là bệnh nhân AIDS nhưng họ rất bình tĩnh và không hề tỏ ra sợ hãi.
Lâm Phàm bước tới, trên mặt hắn mang theo nụ cười: "Đã đến rồi sao."
Đột nhiên!
Trương Nhất Quân quỳ xuống nói: "Lâm đại sư, cảm ơn cậu."
"Anh đang làm gì vậy? Đứng lên đi, anh không cần phải làm vậy." Lâm Phàm lập tức đỡ người dậy sau đó sờ vào đầu cô bé: "Bé con, con bốn tuổi rồi hả."
Viên Viên gật đầu: "Vâng, con bốn tuổi rồi."
Lâm Phàm cười và nói: "Con tên gì?"
"Viên Viên."