Chương 1950: Yên tâm, không có chuyện gì đâu
Lâm Phàm không quan tâm, hắn ôm cô bé vào trong ngực và xoa đầu cô bé.
“Lâm đại sư, để tôi bế cho.” Trương Nhất Quân cảm thấy thực sự cảm động khi hắn dám ôm con gái mình dù biết con gái mình mắc bệnh này.
Lâm Phàm cười nói: "Không có việc gì, tôi bế là được rồi."
Người dân xung quanh nhìn cảnh tượng trước mắt, có người thầm thở dài thật đáng tiếc, tuổi còn nhỏ như vậy lại chỉ vì một sai lầm mà mắc phải bệnh này.
Tuy nhiên, họ cũng rất ngưỡng mộ Lâm đại sư vì hắn dám thân thiết với họ như vậy ngay cả khi hắn chưa nghiên cứu ra phương thuốc.
"Viên Viên, những ngày này con có muốn ở lại với chú không? Chú giúp con chữa khỏi bệnh được không?" Lâm Phàm cười nói, đồng thời cũng kiểm tra sơ bộ tình hình bên trong cơ thể Viên Viên.
Nếu sử dụng thêm được sức mạnh thần bí hoặc kiến thức võ hiệp thì hắn có thể loại bỏ hoàn toàn virus trong người Viên Viên.
Nhưng nếu dùng thuốc để giải quyết thì cần phải tỉ mỉ nghiên cứu, tuy khó khăn nhưng không phải là không thể.
Viên Viên gật đầu: “Vâng, cha đã nói với Viên Viên mấy ngày nay, nhất định phải nghe lời chú.”
“Thật nghe lời.” Lâm Phàm sờ đầu cô bé, rất vui vẻ.
Các phóng viên vây quanh Trương Nhất Quân hỏi rất nhiều câu hỏi, đối với Trương Nhất Quân thì ông ấy ước gì Lâm đại sư có thể thành công. Nếu thực sự không thể thành công thì ông ấy cũng sẽ không phàn nàn.
Ông ấy thực sự biết ơn Lâm đại sư.
Phóng viên: "Lâm đại sư, việc này khi nào thì bắt đầu?"
Lâm Phàm nói: "Buổi chiều bắt đầu, tôi sẽ không lãng phí thời gian. Buổi sáng tôi còn cần chuẩn bị một ít đồ vật, có những thứ này thì tôi mới có thể toàn lực nghiên cứu và chế tạo thuốc."
"Lâm đại sư, tôi hy vọng anh có thể thành công."
Các phóng viên rất nghiêm túc và chân thành hy vọng rằng Lâm đại sư có thể thành công. Điều này không chỉ vì cô bé này mà còn vì họ đã biết Lâm đại sư lâu như vậy nên đây như là sự ủng hộ đối với người quen.
Học viện Trung y Thượng Hải
Lâm Phàm gửi Viên Viên đến đây, đồng thời sắp xếp Trương Nhất Quân vào ký túc xá của trường.
Sau khi thu xếp xong, hắn cần bận rộn đi làm một số việc, hắn đến bệnh viện thu thập một số đồ đạc và chuẩn bị dụng cụ để sau đó có thể chính thức bắt đầu nghiên cứu.
Buổi chiều.
Rất nhiều người tụ tập ở cổng học viện, các chủ cửa hàng trên phố Vân Lý đều đã đóng cửa và sẽ không rời đi cho đến khi chứng kiến Lâm đại sư chính thức tiến hành nghiên cứu.
Người phụ trách công ty dược liệu liên tục cung cấp dược liệu cho Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh. Đồng thời do có phương thuốc bệnh máu trắng nên họ bán được rất nhiều dược liệu, giá cả cũng không tăng nên rất được dân chúng chào đón.
Ông ta bố trí công nhân chất đống dược liệu vào phòng thí nghiệm.
"Lâm đại sư, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu cho anh, đều là loại tốt nhất. Tôi đã cho công nhân chọn lựa ra nên khẳng định sẽ không có vấn đề, nếu như anh còn thiếu dược liệu nào thì cứ nói cho tôi biết."
Lâm Phàm nắm tay đối phương nói: "Cảm ơn rất nhiều. Nhưng các loại dược liệu đều có ở đây sao."
"Đúng vậy, đều có ở đây, bọn họ đều đã chuẩn bị xong, không thiếu thứ gì." Giám đốc công ty dược liệu nói, ông ta rất ngưỡng mộ Lâm đại sư, có thể nói trong mắt ông ta thì Lâm đại sư là một vị thần.
Triệu Minh Thanh đứng ở bên cạnh hít sâu một hơi, ông ấy đã làm xong công tác chuẩn bị, ông ấy biết việc nghiên cứu này sẽ rất dài và cũng không biết sẽ mất thời gian bao lâu.
Tuy nhiên, ông ấy sẽ không bỏ cuộc và cũng sẽ không bỏ dở giữa chừng, vì nghiên cứu ông ấy sẽ dùng hết động lực của mình.
"Lão Triệu, vất vả rồi." Giám đốc công ty dược liệu nói.
Triệu Minh Thanh cười nói: "Có gì vất vả đâu? Tôi chỉ là trợ thủ. Người thực sự vất vả chính là lão sư của tôi."
Lúc này, có xe cấp cứu của bệnh viện đậu ở bên ngoài, không biết ai đã gọi tới nhưng cũng xem như là để đề phòng. Nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể cấp cứu ngay lập tức.
"Người anh em..." Vương Minh Dương vội vàng lái xe tới cầm trên tay một chiếc hộp lớn, anh ta rất vội vàng.
Lâm Phàm: "Tại sao anh lại ở đây?"
Vương Minh Dương rất căng thẳng: "Tôi sao có thể không đến được? Ở đây, tôi đã chuẩn bị cái này cho cậu."
"Đây là gì?" Lâm Phàm cũng rất bối rối khi nhìn thấy chiếc hộp, hắn không biết bên trong có thứ gì.
Vương Minh Dương: "Đây là tôi có được thuốc ngăn chặn, cậu nhớ kỹ, nếu không may có vết thương chạm phải máu thì cậu nhất định phải uống thuốc trong vòng một đến hai giờ, nhớ kỹ đấy."
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương: "Người anh em à, anh tưởng là tôi mù về thuốc sao."
Vương Minh Dương lắc đầu: "Để đề phòng, đây là loại thuốc tốt nhất tôi có được, để đề phòng tôi đã mua số lượng dùng trong một tháng đó."
Lâm Phàm vỗ vỗ vai Vương Minh Dương: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Được rồi, chúng tôi phải vào trong rồi, anh nên về sớm đi."