Chương 1952: Người nước ngoài cũng đến săn tin
Càng ngày càng có nhiều người đến, các phóng viên cũng nhân cơ hội phỏng vấn để có thể làm rõ, bởi mọi người rất để ý chuyện này.
Hiện tại Trương Nhất Quân rất lo lắng, ông ấy không biết rõ bên trong có chuyện gì, mỗi một ngày trôi qua lại càng làm ông ấy khẩn trương.
Nếu như có thể, ông ấy rất tình nguyện canh giữ ở bên cạnh để nhìn sự việc phát sinh.
Trong phòng thí nghiệm
"Lão sư, thuốc này được không?"
Lâm Phàm: "Không được, chúng ta đoán sai rồi."
Trong phòng mùi thuốc có hơi nồng mà ở bên kia Viên Viên bị Lâm Phàm làm cho ngủ rồi. Đồng thời hắn dùng kiến thức võ hiệp để Viên Viên được ngăn cách với không khí trong phòng, không bị mùi thuốc bay đến.
Đối với Lâm Phàm thì cái việc thử những loại thuốc này không có vấn đề gì, nhưng mà Triệu Minh Thanh thì run như cầy sấy.
"Lão sư, ngài cứ vậy nếm thuốc có được không đó?"
Ông ấy thực sự lo lắng bởi dù sao thuốc cũng có ba phần độc, nếu nếm thử như vậy thì rất khó nói bởi sẽ không biết có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phàm cười nói: "Yên tâm đi, không có việc gì đâu, ông tiếp tục đi."
Hiện tại không có tiến triển chút nào bởi chính hắn không có bị bệnh này, nếu như có thể tự mình cảm nhận một chút thì có lẽ sẽ không tồi.
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Triệu Minh Thanh việc hắn muốn tự mình nhiễm bệnh được.
Nếu hắn nói việc này ra chỉ sợ học trò của hắn sẽ bị hù chết mất.
Hơn nữa chắc chắn ông ấy cũng không đồng ý.
Cho nên hắn quyết định lấy một giọt máu của Viên Viên dung nhập vào vết thương của chính mình để nhìn xem máu trong người mình cuối cùng sẽ bị tổn hại cái gì.
Nếu như có thể tự mình cảm nhận có lẽ sẽ càng thêm đơn giản.
Buổi tối!
Triệu Minh Thanh đi ngủ, chỉ là đơn giản nằm trên giường trong phòng thí nghiệm.
Mà Lâm Phàm đi tới bên người Viên Viên, trích ngón tay sau đó nhỏ máu xuống ngón tay mình trực tiếp đem máu tươi dung nhập vào cơ thể.
Ngón tay có vết trích của Viên Viên lại khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Hắn cảm thấy trong cơ thể có gì đó đi vào, mà sức mạnh của bản thân như muốn bóp chết nó. Thế nhưng đã bị hắn khống chế để virus kia cứ tùy ý đi vào.
"Ừm, hóa ra là như vậy.”
Tốc độ xâm lấn của vi khuẩn và lây nhiễm không ngờ là như thế này.
Nó không ngừng phá hủy các tế bào miễn dịch, làm suy giảm chức năng miễn dịch của cơ thể. Hơn nữa còn có một thời gian ủ bệnh, trong khoảng thời gian đó khi tế bào miễn dịch trong máu hạ xuống một trình độ nhất định thì chính là lúc nó bộc phát.
“Hiểu rồi.”
Lâm Phàm khống chế loại virus này trong người, ngăn chặn không cho nó khuếch tán cũng không giết nó chết, chuẩn bị làm thí nghiệm. Nhưng hắn nghĩ đến lúc thử nghiệm sẽ gây động tĩnh, nhất định ảnh hưởng đến học trò cũng mình nên đành tạm dừng ý định thử nghiệm.
Trong khoảng thời gian này, vị học trò này củ mình đã không được nghỉ ngơi thật tốt. Nếu đã vậy thì đành chờ đến ngày mai vậy.
Sáng sớm hôm sau.
Trên mạng.
“Ngày mới thức dậy, việc làm đầu tiên tôi làm chính là đổi mới tin tức trên mạng, để xem tình hình thế nào rồi, xem ra còn chưa thành công.”
“Gấp gì chứ, mới chỉ được vài ngày thôi, thời gian còn dài, đây cũng không phải là căn bệnh đơn giản.”
Đúng vậy, tôi tin tưởng Lâm đại sư nhất định sẽ làm được.”
“Đúng lúc tôi là người Thượng Hải, để tôi qua đó xem tình hình thế nào.”
“Bây giờ tất cả mọi người trên mạng đều chú ý đến chuyện này, cũng không ít người nổi tiếng đăng lên Weibo. Tôi muốn hỏi một chút, giữa Lâm đại sư và mấy người nổi tiếng này có quan hệ rất tốt hay sao?”
“Tốt cái rắm, Lâm đại sư từng đối chọi với rất nhiều người nổi tiếng, đặc biệt làm Anh Kim kia, không biết đã làm liên lụy đến bao nhiêu người luôn ấy chứ.”
“Ha ha, xem ra là vì Lâm đại sư rất lợi hại cho nên những người nổi tiếng kia đều muốn bù fame của hắn.”
Đối với những người nổi tiếng mà nói, bọn họ không dám chọc vào hắn bởi vì hắn quá nguy hiểm, trước kia tên tuổi hắn chưa nổi tiếng thì đã khiến người ta khốn đốn rồi.
Càng không cần phải nói, hiện tại danh tiếng hắn đã nổi đến mức này.
Ai dám đối chọi với Lâm đại sư… Đó không phải là tự tìm được chết sao.
Ở một nơi nào đó, Anh Kim đang xem tin tức trên mạng.
“Tên họ Lâm kia, nhanh bị nhiễm HIV-AIDS đi.”
Học viện trung y Thượng Hải.
Khi các phóng viên đến hiện trường, một chuyện đã xảy ra khiến bọn họ kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người nước ngoài đang đứng chờ ở trước cổng học viện.
Sau đó bọn họ cầm micro đến đó phỏng vấn.
“Xin chào, xin hỏi mọi người cũng quan tâm đến chuyện nghiên cứu này của Lâm đại sư sao?”
Người nước ngoài được phỏng vấn hình như là người Mỹ, lúc này mới gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất quan tâm. Tôi là người nước Mỹ đến đây để chờ kết quả nghiên cứu của Lâm đại sư.”
Phóng viên sững sờ: “Bạn nói tiếng Trung rất giỏi đó nha.”
“Tôi đã học tiếng Trung.”
“Xin hỏi bạn làm sao biết chuyện Lâm đại sư nghiên cứu HIV -AIDS?”
…