Chương 1954: Lâm đại sư đã nhiễm HIV - AIDS
Hai ngày sau.
Dư luận trên mạng dần đổi hướng, không biết từ khi nào đã có người điều hướng dư luận ở trên mạng.
'Tin tức mới nhất, Lâm đại sư đang nghiên cứu HIV - AIDS thì bị lây nhiễm, xem ra hy vọng đã tan vỡ.'
Một mẩu tin đã xuất hiện, được đăng bởi một tờ báo ở một thành phố ven biển nào đó.
Khi cư dân mạng nhìn thấy tin tức này thì chấn động ngay lập tức.
"Mẹ kiếp, không thể nào, đay là thật hay giả vậy."
"Con mẹ nó, tin này vừa nhìn là biết giả, làm sao Lâm đại sư có thể bị lây nhiễm được, đầu óc có bệnh à.”
“Đây là thật, đây là tin tức mới nhất. Mọi người đừng đợi nữa, Lâm đại sư đã bị lây nhiễm rồi, sau này chỉ sợ sẽ không còn ai dám mua bánh kếp của hắn nữa.”
“Tòa báo này thật sự là muốn tìm đường chết mà, tôi đang chờ ngoài cửa của học viện Trung y cũng không nghe thấy tin tức gì, đúng là muốn tìm đường chết rồi?”
Lập tức ở trên mạng có vô số ý kiến, đối với dân thành thị bình thường thì họ tin tưởng những gì trên mạng, hoặc là tin tức nói gì thì bọn họ sẽ tin ngay lập tức.
Hiện tại mấy minh tinh ở trên mạng đều dùng chiêu trò thế này. Bọn họ thường xuyên kích động tâm trạng của cư dân mạng, thậm chí khi dân mạng đồng tình với một bên nào đó thì ngay lập tức họ sẽ đảo ngược, hoàn toàn coi dân mạng như những con khỉ để trêu đùa.
Hơn nữa đám cư dân mạng không hiểu cứ ở dưới cổ vũ không ngừng nghỉ, bọn họ bị đám minh tinh coi như là công cụ để giúp tăng fan hâm mộ.
Khi nhìn thấy tin tức này, mấy ông chủ cửa hàng trong phố Vân Lý tức giận đến mức toàn thân run lên.
Ông Lương tức đến mức mặt mũi đỏ bừng: “Tòa soạn này có phải bị bệnh rồi hay không, còn nói ông chủ nhỏ bị nhiễm bệnh HIV - AIDS, sao anh ta không bị nhiễm bệnh luôn đi.”
Ông Trần: “Thật là quá đáng lắm rồi, ông chủ nhỏ còn đang nghiên cứu. Hơn nữa còn đang làm một chuyện có ích cho nhân loại trên toàn thế giới nhưng lại bị nói quá đáng như thế này, chẳng phải là bọn người này không có chút lương tâm nào sao?"
Chị Hồng ôm chó con nói: “Những người này còn có lương tâm sao… Họ chẳng có chút lương tâm nào rồi. Bọn họ chỉ biết nghĩ xem làm thế nào để thu hút sự chú ý của người khác nên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp của ngày thường chút nào.”
Khi nhìn thấy tin tức này, các phóng viên Thượng Hải cũng rất lo lắng.
“Mẹ kiếp, đây là hành động sỉ nhục của đám đồng nghiệp mà… Chính những người này đã làm xấu hình ảnh ngành báo chí của chúng ta, đây chính là những phóng viên lừa đảo.”
“Đúng vậy, chúng ta phải kháng nghị. Bọn họ hãm hại Lâm đại sự như vậy, chẳng lẽ không biết nếu Lâm đại sư thật sự không thành công mà còn bị lây nhiễm HIV - AIDS, chuyện này có bao nhiêu ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.”
“Không thể nhịn được nữa, tòa soạn này tên là gì? Bây giờ tôi sẽ giải thích, mọi người nhanh chóng cùng tôi chiến đấu đi."
“Chúng ta cùng nhau kháng nghị.”
Giờ phút này, các phóng viên Thượng Hải đoàn kết với nhau, trực tiếp phản đối. Sao bọn họ có thể dễ dàng tha thứ cho người vu khống Lâm đại sư được. Đây là người mà bọn họ rất thân thiết cũng là người lợi hại nhất họ từng biết.
Ở một thành phố vùng duyên hải nào đó, trong một phòng ký túc xá có treo bốn chữ “Kim Minh Thuyết Pháp” xuất hiện trên vách tường.
“Ha ha!”
Đúng lúc này ở trong văn phòng, tổng biên tập nở nụ cười nhìn tình hình trên mạng. Đây thật đúng là một cách lăng xê tốt, độ theo dõi tăng lên nhanh thế này hoàn toàn vượt quá sự mong muốn của ông ta.
Khi mọi người còn đang suy đoán xem Lâm đại sư có thể thành công hay không thì đầu anh ta khẽ nảy ra ý nghĩ tuyệt vời này. Không phải các người đều đang thảo luận Lâm đại sư có thể thành công hay không sao? Vậy tôi sẽ đưa ra một chủ đề gây phẫn nộ, nói thẳng là Lâm đại sư đã bị nhiễm HIV - AIDS.
Hơn nữa tin tức này vẫn có sức thuyết phục.
Đương nhiên, sức thuyết phục này chỉ chỉ dành cho những người không nắm rõ tình hình cụ thể.
Ví dụ như bức ảnh Lâm đại sư ôm Viên Viên trong ngực, ông ta trực tiếp giải thích loại người nào mà dám bế một đứa trẻ mắc bệnh HIV - AIDS trên tay. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là một người cũng đang mắc bệnh AIDS…
Tại sao Lâm đại sư lại không sợ hãi mà muốn nghiên cứu căn bệnh nan y đáng sợ như vậy.
Lý do cũng rất đơn giản, cũng là vì Lâm đại sư cũng mắc bệnh HIV - AIDS.
Nói tóm lại, đối với những người có đầu óc ngu si thì sẽ có chút tin tưởng, dù sao chuyện này cũng hợp tình hợp lý, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này, một người phóng viên đi lên gõ cửa, sắc mặt có chút bối rối.
“Tổng biên tập, không xong rồi. Các phóng viên của Thượng Hải đều phản đối chúng ta và yêu cầu chúng ta nhanh chóng đăng tin xin lỗi." Người phóng viên nói, anh ta chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Bọn họ chỉ nói chuyện của người khác, không hiểu tại sao những phóng viên của Thượng Hải kia lại nổi điên như vậy. Hơn nữa việc đó có liên quan gì đến bọn họ đâu chứ.
…