Chương 1959: Triệu Minh Thanh hối hận
Lâm đại sư thực sự đã đăng phương thuốc lên Weibo.
Bác sĩ không dừng lại, chạy thẳng về phía Học viện Trung y. Bây giờ anh ta thật sự quá hưng phấn, anh ta không ngờ lại thật sự thành công.
Đây là một niềm vui lớn.
Bây giờ vẫn là buổi sáng, một số người vẫn chưa thức dậy, nhưng nhân viên văn phòng đã di chuyển trên các phương tiện công cộng để đến công ty.
Trên tàu điện ngầm.
"Mẹ kiếp!"
Một người trẻ tuổi lướt Weibo, khi nhìn thấy Weibo của Lâm đại sư thì cả người anh ta không khống chế được mà rống lên.
Giọng nói này dẫn tới ánh mắt quái dị xung quanh, dường như đang nói người này bị ngốc hay gì vậy. Sao lại lớn tiếng như vậy trước mặt mọi người, hơn nữa còn nói năng thô tục như thế.
Người trẻ tuổi nhất thời cảm giác được ánh mắt xung quanh, sau đó vội vàng nói.
"Lâm đại sư đã thành công, bệnh AIDS đã được Lâm đại sư đánh bại."
Lời này vừa nói ra, người trong xe lập tức xôn xao.
Sau đó cả đám người lập tức lấy điện thoại di động ra, xem weibo.
Bọn họ đều sinh sống ở Thượng Hải, đối với tình huống gần đây của Lâm đại sư thì rất để ý.
Trong phút chốc, trong xe ồn ào cả lên.
"Lợi hại rồi, thật sự quá lợi hại."
"Đúng vậy, Lâm đại sư thật sự thành công, quả thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi mà."
"Đây chính là tin tức động trời đó."
Trên mạng.
Cũng đã có không ít cư dân mạng bắt đầu lên mạng. Mà lúc này, tin tức giống như là ong vỡ tổ.
"Mẹ kiếp, thành công rồi, Lâm đại sư thành công rồi."
"Tôi nhìn thấy rồi, thế này cũng quá trâu bò rồi."
"Ha ha ha, tôi đã biết Lâm đại sư nhất định sẽ thành công, người lúc trước nói sẽ không thành công mau đi ra, để cho tôi dạy dỗ cho anh cách làm người tốt. Thấy chưa, đây chính là Lâm đại sư đó."
"Lợi hại, thật sự quá lợi hại, tôi muốn hỏi còn có bệnh gì mà Lâm đại sư không giải quyết được hay không."
"Chuyện này vừa ra, tôi nghĩ toàn bộ thế giới đều phải chấn động rồi. Với một số quốc gia, Lâm đại sư chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ đó."
"Không sai, tôi cảm giác Lâm đại sư vẫn dùng Trung y để nghiên cứu, hình như là đang cố ý đưa Trung y phát triển ra ngoài thế giới."
"Câu này không phải là nói nhảm sao, không đưa Trung y ra còn có thể đưa cái gì ra."
Đối với cư dân mạng, bọn họ cảm thấy chuyện này quá tuyệt vời và rất phấn khích, họ chờ đợi quá lâu cuối cùng được nghe tin tốt.
Trải qua chuyện này, cảm giác sùng bái của bọn họ đối với Lâm đại sư lại tăng lên.
Tại học viện Trung y.
Đã có rất nhiều người dân đến đây, bọn họ đều biết được chuyện này và vô cùng phấn khởi. Mà những người từ nước ngoài đến biết được chuyện này cũng rất phấn khích, không biết nên nói cái gì.
Họ đã chờ đợi một thời gian dài, mỗi lần chờ đợi bọn họ đều cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ, cuối cùng đã thành công, điều này làm cho họ không ngừng hưng phấn.
"Lợi hại, Lâm đại sư thật sự lợi hại."
Bọn họ chưa từng thấy người Trung Quốc nào quá lợi hại. Nhưng trong suy nghĩ của bọn họ lúc này thì Lâm đại sư chính là người Trung Quốc lợi hại nhất trong suy nghĩ của bọn họ.
"Kết quả xét nghiệm đã ra, thật sự đã đánh bại căn bệnh này."
Bác sĩ cầm máu đến bệnh viện kiểm tra rồi vội vàng trở về, vẻ mặt rất phấn khởi, người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng.
Nhưng khi đến hiện trường, phát hiện những phóng viên kia đang vây quanh Lâm đại sư. Anh ta xem như hiểu được, thì ra ngay từ đầu tất cả mọi người đã tin tưởng Lâm đại sư có thể thành công chứ không phải chờ báo cáo xét nghiệm này của anh ta.
Lâm Phàm được các phóng viên vây quanh, nhận tất cả các loại câu hỏi.
Hắn đã sớm quen những tình huống này, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều tỏ ra rất phấn khởi nên hắn đành trả lời từng người một.
"Lão sư..."
Lúc này, Triệu Minh Thanh mới tỉnh lại, khi nhìn thấy tình huống bên ngoài thì ông cũng hơi ngây người, giống như còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Không phải họ vẫn đang nghiên cứu sao? Sao chớp mắt lại trở nên như vậy rồi.
"Minh Thanh, đã thành công rồi." Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh vốn còn có chút ngây người, sau khi nghe được những lời này, cả người đều kinh hãi, sau đó hưng phấn nói: "Lão sư, thành công rồi sao?”
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Ừm, đã thành công rồi, đi bế Viên Viên ra đi, để cô bé gặp cha mình.”
Đến giờ Triệu Minh Thanh vẫn chưa nghĩ thông, sao đột nhiên thành công rồi, tối hôm qua còn chưa thành công mà.
Chẳng lẽ là lão sư nửa đêm đột nhiên nghĩ ra biện pháp gì đó, sau đó đứng lên làm thí nghiệm.
Chỉ là, sao ông lại không có cảm nhận được?
Ôi, đều trách mình ngủ say như chết, bỏ lỡ chuyện này.
Hối hận, thật là hối hận.
Tại phố Vân Lý.
Điền Thần Côn đã đi tới cửa hàng từ sớm, mà Ngô U Lan bọn họ cũng đã đến rất sớm.
"Con mẹ nó, con mẹ nó, thằng nhóc này thành công rồi." Thần Côn bật nhảy lên, trông rất hưng phấn, gương mặt cười rạng rỡ.
Ngô U Lan nhìn Weibo, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, giống như một tảng đá lớn trong lòng đã buông xuống, có cảm giác vui sướng nói không nên lời.
"Thành công rồi, vậy thì không có chuyện gì rồi, tôi biết anh Lâm nhất định sẽ thành công mà."