Chương 1961: Hạnh phúc của một người cha
Triệu Minh Thanh đứng ở bên cạnh, ánh mắt sùng bái nhìn lão sư. Lần nghiên cứu này ông cũng không giúp được bao nhiêu, hầu hết các nghiên cứu đều do lão sư tự mình hoàn thành.
Mà bây giờ, ông càng tin chắc lão sư lợi hại nhất, bệnh tình này còn có thể chữa được, vậy thế gian này còn có bệnh gì lão sư không chữa được đây.
Trong lòng ông ngập tràn tự hào.
Có thể tham dự quá trình chữa trị căn bệnh này, tâm tình hiện giờ của Triệu Minh rất sảng khoái, vui sướng không nói nên lời.
Nếu phải dùng một cụm từ để miêu tả, vậy thì đó là “thật sự sướng muốn bay lên trời.”
Các phóng viên cảm thấy Lâm đại sư đã mệt nhọc, cũng phỏng vấn một chút rồi thôi.
"Mọi người nhường đường một chút, để Lâm đại sư của chúng ta nhanh chóng trở về nghỉ ngơi, ngài ấy nhất định mệt muốn chết rồi."
"Đúng vậy, con người bình thường cũng không chịu nổi nghiên cứu cường độ cao như thế, hơn nữa còn không thể để xảy ra sơ suất."
"Những lời vừa rồi của Lâm đại sư thật là ghê gớm nha, ngài ấy đã sớm chữa hết bệnh AIDS rồi. Chỉ là vì muốn nghiên cứu ra phương thuốc nên mới mất chút thời gian như vậy. Nếu mà những lời này mà lộ ra ánh sáng, sẽ khiến toàn thế giới phải khiếp sợ mất thôi.
Đúng lúc này, nhóm người Thần Côn vội vàng đến.
Các ông chủ cửa hàng nhìn thấy một màn này cũng sợ ngây người, đúng là biển người mà, nhiều người quá đi.
Lâm Phàm nhìn thấy bọn họ thì không khỏi nở nụ cười, không ngờ nhóm Thần Côn cũng đuổi tới đây.
Đây là thấy hiện tại không đủ náo nhiệt, nên đến góp vui đúng không.
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở chỗ này, bọn họ đều đến xem Lâm đại sư.
Mà Điền Thần Côn cùng các ông chủ cửa hàng của phố Vân Lý đến là để chúc mừng.
Dù sao lúc còn chưa nghiên cứu ra, trong lòng bọn họ cũng rất lo lắng, ai cũng không dám cam đoan có thể xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng bây giờ khi nghe nói đã thành công, họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Thằng nhóc này thật lợi hại." Điền Thần Côn hô lớn một tiếng, cũng không thể không bội phục, ông thật sự chưa từng thấy người nào lợi hại như vậy.
Lâm Phàm cười đáp: "Chắc chắn rồi, mấy lời này không phải quá vô nghĩa rồi sao?”
Ông Trần nói: "Ông chủ nhỏ, cậu làm chúng tôi lo lắng muốn chết nhưng hiện tại tốt rồi, mọi chuyện đều đã kết thúc.”
Tất cả mọi người ở phố Vân Lý như ông Lương, chị Hồng,… đều ở chỗ này, bọn họ đều rất bội phục trước hành động vĩ đại của ông chủ nhỏ, trong mắt bọn họ có thể nói đây là kỳ tích.
Nếu như không phải Lâm đại sư, bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng, sao có thể có người chữa được căn bệnh nan y này chứ.
"Minh Thanh, có mệt không?" Lâm Phàm hỏi.
Lần nghiên cứu này, học trò của hắn cũng cống hiến rất lớn.
Triệu Minh Thanh hưng phấn nói: "Không mệt, hiện tại học trò chỉ thấy rất hưng phấn.”
Đối với ông ấy mà nói, có thể đi theo bên người lão sư chứng kiến thời khắc đánh hạ được căn bệnh nan y, tâm tình của ông đã quá hưng phấn, có cảm giác rất thành tựu kho nói nên lời.
Lâm Phàm nói: "Hay là ông trở về nghỉ ngơi đi, thật sự là quá mệt mỏi.”
Bọn họ luôn nghiên cứu cường độ cao, tinh thần đều rất mệt mỏi.
Các phóng viên nhìn tình huống trước mắt, cũng đều mở miệng nói: "Đúng vậy, Lâm đại sư, các người nên về nghỉ ngơi đi, chúng tôi cũng không vội phỏng vấn đâu.”
"Đúng vậy, đúng vậy, đây là một chuyện lớn, chúng tôi không vội chút nào."
"Dù sao Lâm đại sư cũng ở phố Vân Lý, rất gần, chờ ngày mai tôi lại đến phố Vân Lý phỏng vấn Lâm đại sư một chút."
Không chỉ các phóng viên đang nói chuyện, mà ngay cả các ông chủ cửa hàng trên phố Vân Lý cũng đang bàn tán.
Lâm Phàm cười nói: "Trở về tắm rửa thật kỹ, thay một bộ quần áo sạch sẽ vậy, thế thì tôi về trước đây, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Mọi người lập tức tránh ra một con đường, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Phàm, giống như đưa tiễn một vị anh hùng vậy.
Trương Nhất Quân nắm tay con gái, tâm tình ông ta chưa bao giờ vui vẻ như thế, tảng đá lớn trong lòng cũng nặng nề hạ xuống, không còn bất kỳ áp lực gì. Lúc này chỉ cảm giác bầu trời thoáng cái đã trở nên sáng sủa.
Thực sự, thực sự quá hạnh phúc.
Ông ta cũng không biết nên biểu đạt nội tâm của mình như thế nào, cho dù là dập đầu hay làm trâu làm ngựa cũng khó có thể biểu hiện phần biết ơn trong lòng.
Nhìn bóng người dần dần rời đi, hốc mắt Trương Nhất Quân cũng đột nhiên đỏ lên, rơm rớm nước mắt.
Các phóng viên cảm thấy rằng đây là một chuyện mà tất cả mọi người nên ăn mừng, thực sự ngày hôm nay quá vui vẻ rồi.
Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh đã rời đi.
Trương Nhất Quân trở thành đối tượng phỏng vấn, đối với việc con gái được Lâm đại sư chữa khỏi bệnh như thế, nhất định ông ta có rất nhiều lời muốn nói.
Đối mặt với những câu hỏi của các phóng viên, Trương Nhất Quân không chút che giấu, kể ra toàn bộ nỗi niềm hưng phấn trong lòng.