Chương 1963: Chúc mừng?
Trên các diễn đàn nước ngoài cũng đã sớm bùng nổ.
Trên diễn đàn đó, khi có người đăng kết quả này lên đã hoàn toàn khiến nó nổ tung, bọn họ thật sự bội phục người Trung Hoa sát đất, thậm chí có người kinh hãi không biết nên nói cái gì.
Đối với bọn họ, ngoại trừ bội phục thì không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, cảm giác thật sự là đỉnh vãi, đúng là đỉnh của đỉnh.
Thậm chí, các phương tiện truyền thông nước ngoài cũng tranh giành để đưa tin về vấn đề này.
Khi biết bệnh AIDS được một người Trung Quốc chinh phục, phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin. Dù sao trong mắt mọi người, điều này không khoa học, bởi vì lĩnh vực y học của Trung Quốc yếu hơn nhiều so với các quốc gia khác.
Nếu không, làm sao mà có nhiều người chạy ra nước ngoài để điều trị như vậy
Tại phố Vân Lý!
Khi Lâm Phàm đến đây, phố Vân Lý đã cực kỳ náo nhiệt, không biết có bao nhiêu người từ mọi miền tổ quốc nước xông tới đây, chỉ vì muốn được nhìn Lâm đại sư một lần.
Các phóng viên cũng ngồi xổm chờ ở đây, ngày hôm qua bọn họ để cho Lâm đại sư sớm trở về nghỉ ngơi, cho nên vẫn chưa đến phỏng vấn.
Hiện giờ nghỉ ngơi tốt rồi, chắc chắn phải phỏng vấn một chút.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống hiện tại cũng quen rồi, sau khi đánh bại được bệnh AIDS, hắn liền biết kết quả sẽ như này, chuyện này cũng trong dự liệu của hắn.
“Lâm đại sư, hôm nay có thể để cho chúng tôi phỏng vấn một chút không?” Các phóng viên mỉm cười hỏi.
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Được, hôm nay mọi người muốn phỏng vấn như thế nào thì phỏng vấn như thế đấy.”
Hắn đã sẵn sàng để làm cho các phóng viên phỏng vấn vui vẻ.
Triệu Chung Dương lấy di động ra, mở livestream hô hào: "Các anh em tốt, hiện tại phố Vân Lý đã bị bao vây, cực kỳ náo nhiệt luôn đó nha.”
Vừa mới bật livestream lên, vô số người tràn vào, bọn họ rất tò mò muốn xem tình huống của Lâm đại sư rốt cuộc như thế nào.
Khi nhìn thấy tình huống hiện trường, ai nấy đều choáng váng.
"Mẹ kiếp, nhiều người vãi, đúng là biển người đông nghịt."
"Đúng vậy, thật sự quá khủng bố, nếu như đi qua, chỉ sợ đều phải đứng ở bên ngoài phố Vân Lý."
"Tặng quà nào, đây là một chuyện vui lớn."
"Không sai, chúc mừng Lâm đại sư thành công chữa được bệnh AIDS."
Triệu Chung Dương cười tươi rói, là một thành viên của phố Vân Lý, trong lòng của cậu ta cũng rất tự hào.
Mà lúc này, Lâm Phàm đang bị các phóng viên vây quanh hỏi đủ loại vấn đề, hắn cũng trả lời cặn kẽ từng vấn đề, không chút che giấu.
Dân chúng vây xem bên ngoài cũng đều thảo luận với nhau, Lâm đại sư trong mắt bọn họ thật sự quá thần kỳ.
Đồng thời lúc này, ông chủ vẫn luôn cung cấp thuốc Trung y cho Lâm Phàm cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán, khắp nơi đều đến mua dược liệu của ông ta.
Công ty dược liệu của ông được Lâm đại sư công nhận, giá cả hợp lý mà chất lượng lại tốt, đương nhiên việc làm ăn cũng rất tốt.
Bây giờ không chỉ có người trong nước muốn mua, ngay cả ở nước ngoài cũng có người gọi điện thoại đến đặt hàng.
Đây giống như là mở rộng hiệu thuốc Trung y ra toàn thế giới vậy.
Dù sao không phải chỉ có Trung Quốc mới có bệnh AIDS, đây chính là một trong ba bệnh nan y lớn trên thế giới.
Đồng thời, một hồ sơ cá nhân đã được lan truyền trong Chính phủ và đã được đưa lên đến cao tầng.
Mà hồ sơ này rất đơn giản, nhưng cực kỳ khủng bố.
Lâm Phàm, người Hán, Trung Châu.
Đại sư Quốc họa, đại sư võ thuật, đại sư Trung y, đại sư Tây y, đại sư ẩm thực, v.v…
Sở trường chi chít chằng chịt, liếc mắt nhìn cũng làm cho người ta hoa cả mắt.
Đồng thời, những việc đã làm được càng khiến người ta phải khiếp sợ.
Chữa chứng biếng ăn.
Chữa khỏi bệnh máu trắng.
Chữa bệnh truyền nhiễm mới bùng phát.
Chữa khỏi bệnh AIDS.
Số liệu lớn nhỏ cực kỳ tỉ mỉ, cuối cùng phần tư liệu này cũng được đưa đến trong tay người cấp cao nhất.
Lâm Phàm còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Vài ngày sau.
Tin tức này còn đang lan truyền, đồng thời một vài đại biểu nước ngoài đến Trung Quốc gặp mặt lãnh đạo đều hỏi về chuyện này.
Dù sao bệnh AIDS cũng được người Trung Quốc chữa khỏi, đáng được tất cả mọi người kính trọng.
Điều này đã giải quyết một vấn đề lớn cho toàn thể nhân loại, hoặc tạo ra một kỳ tích.
Vào ngày hôm đó.
Lâm Phàm đang ở trong cửa hàng, đột nhiên điện thoại reo.
Xem ra thông báo trên điện thoại, hắn ngược lại có chút tò mò.
“Bí thư Trần, sao lại rảnh gọi điện thoại cho tôi vậy?” Lâm Phàm tò mò hỏi, dù sao đây cũng là đại nhân vật vô cùng bận rộn.
Bí thư Trần nói: "Lâm đại sư, xin chúc mừng.”
"Chúc mừng??" Lâm Phàm sửng sốt, có chút không rõ ý tứ lời này: "Bí thư Trần, chúc mừng là sao, tôi nghe có chút không hiểu.”
Bí thư Trần cười nói: "Lâm đại sư, tôi đã nhận được thông báo cậu sắp nhận giải thưởng. Hơn nữa giải thưởng này cực kỳ đặc biệt, rất lớn, rất long trọng đó. Đây là cấp trên vừa phê duyệt, coi như cậu là người đầu tiên luôn đấy.”