Chương 1965: Muốn đi cùng à?
Điền Thần Côn bội phục nói: "Lợi hại, thật sự quá lợi hại, từ đây về sau cậu đã chính thức trở thành nhân vật lớn rồi. Sau này phố Vân Lý chúng ta có phải sẽ càng náo nhiệt hơn không?”
"Ha ha ha." Đột nhiên, Lâm Phàm cười rộ lên, cảm giác rất sảng khoái: "Không sai, thật lòng không tệ, tôi cũng thích được trao giải, xem ra sau này trên bức tường này lại có thêm không ít cờ thưởng rồi đó.”
Mọi người vừa nghe đều không muốn nói chuyện, bọn họ cảm giác không theo kịp tư duy của anh Lâm. Đối với người khác thì đây một loại vinh dự, một loại công nhận. Không ngờ hắn lại nghĩ trên tường lại có thêm nhiều cờ khen thưởng, cũng không biết nên nói cái gì.
Ngay khi tin tức này xuất hiện, cư dân mạng trên mạng lại điên cuồng thảo luận.
“Đậu xanh, đậu phộng, Lâm đại sư sắp được trao giải sao?”
"Ghê vãi, đây còn là quốc gia trao giải nữa đó, hơn nữa còn ở nơi long trọng nhất, đúng là Lâm đại sư muốn nghịch thiên rồi."
"Xem ra, rốt cục sau những gì Lâm đại sư làm ra cũng nhận được hồi báo. Tôi đã nói rồi, Lâm đại sư lợi hại như vậy sao có thể không được thưởng thì ra hiện tại mới tới."
"Hừ, tôi cũng không biết họ Lâm này đã làm cái gì, dựa vào cái gì mà trao giải cho cậu ta. Nhiều người lặng lẽ cống hiến như vậy mà không được thưởng chỉ có cậu ta được thưởng, không biết trong này có giao dịch ngầm gì không thể nói cho người khác biết hay không."
"Lầu trên này, tôi cảm thấy anh ngáo đá lắm rồi đấy."
"Không sai, việc Lâm đại sư làm được còn ít hay sao? Làm nhiều chuyện như vậy cũng nên trao giải thưởng rồi. Đồng thời anh ấy còn truyền bá tinh hoa của chúng ta là Trung Y ra nước ngoài, hiện tại Trung Y cũng rất được người nước ngoài đón nhận đó.”
"Ha ha, tôi bán thuốc Trung y ở nước ngoài, trước kia cũng không có người mua, hiện tại người mua rất nhiều mà còn phải xếp hàng. Hơn nữa hàng hóa cũng không đủ để mà bán."
Một số minh tinh, nhân vật lớn của công chúng cũng đứng ra chúc mừng Lâm đại sư.
Đối với bọn họ mà nói, Lâm đại sư thực sự nổi tiếng rồi, không phải chỉ nổi trên mạng mà là người được công nhận. Đây là đi lên đỉnh cao nhân sinh, đạt tới một độ cao khác, hơn nữa còn là tồn tại bọn họ cả đời chưa chắc có thể với tới.
Lâm Phàm đang tự hỏi, cuối cùng là giải thưởng gì vậy, hắn thật sự rất tò mò.
Khi hắn đang suy nghĩ về điều này, điện thoại bỗng reo lên.
Vương Minh Dương nói: "Anh em tốt, chúc mừng cậu nhé, tôi đã thấy tin tức rồi, cậu giỏi lắm.”
Lâm Phàm đáp: "Ha ha, khiêm tốn thôi, cũng không có gì, chỉ là trao giải bình thường mà thôi."
Vương Minh Dương nói: "Chuyện này còn bình thường sao, tôi nói cho cậu biết, đây chính là nghịch thiên rồi đó. Cậu cũng không nhìn xem trao giải thưởng ở nơi nào, hơn nữa là ai trao giải thưởng cho cậu.”
"Cái này thật đúng là tôi không xem, ai trao giải cho tôi thế?"
Vương Minh Dương: "Tôi thật phục cậu, đến nơi đó rồi thì cậu nghĩ là ai sẽ trao giải cho cậu?”
"Woa, không phải là nhân vật lớn kia đó chứ.” Lâm Phàm sợ ngây người, gương mặt tràn ngập ý cười. Đối với chuyện này, kỳ thật hắn vẫn rất vui vẻ. Mà thật ra hắn cũng khá kích động, dù sao chưa bao giờ có loại cảm giác này, cảm thụ một chút cũng không tồi.
Vương Minh Dương ngược lại không thấy được vẻ mặt của Lâm Phàm, mà hâm mộ nói: "Đó là đương nhiên, đây là chuyện mà bao nhiêu người nằm mơ đều muốn, không nghĩ tới anh em tốt của tôi là người đầu tiên làm được, về sau có chuyện để chém gió rồi.”
"Ha ha ha."
Hai người trò chuyện một hồi rồi cúp điện thoại.
Hắn vẫn rất có thể lý giải tâm tình hưng phấn này của Vương Minh Dương.
Điền Thần Côn tươi cười, nói: "À thì, nếu như đi thì cậu có thể dẫn theo tôi không? Cậu xem tôi cũng chưa từng thấy chuyện này bao giờ, dẫn tôi đi trải đời tý đi.”
"Muốn đi cùng à?" Lâm Phàm cười hỏi.
"Đương nhiên muốn đi rồi, hơn nữa cậu đi nhận giải thưởng, chúng tôi cũng coi như là người thân của cậu, đi theo vỗ tay cổ vũ cậu." Điền Thần Côn nói.
Ông ta đúng là muốn đi, dù sao ông ta cũng chưa từng đi đến đó. Nếu như thật sự có thể đi, vậy thật sự phát tài rồi.
Triệu Chung Dương nằm nhoài ở một bên, tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt tỏa ra ánh sáng bán đứng chủ nhân của nó.
Chắc chắn tất cả đều muốn đi.
Lâm Phàm cười, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Được, được, đều dẫn mọi người đi, dẫn các người đi trải sự đời, sau này cũng đừng nói tôi không dẫn mọi người theo đó nha.”
Đây thật sự là một chuyện vui vẻ, đương nhiên phải chia sẻ cùng nhau rồi.
Nhưng cũng phải nói, bọn họ tò mò thì hắn càng tò mò hơn, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Các ông chủ cửa hàng cũng như vậy, khi nhìn thấy tin tức này đều đến chúc mừng Lâm Phàm, họ đều rất bội phục ông chủ nhỏ.
Trước kia bọn họ cũng không phải ở phố Vân Lý này, mà là một con phố Vân Lý khác. Sau đó bọn họ đi theo ông chủ nhỏ tới nơi này, bên kia thật sự xong đời rồi, không còn phồn thịnh như ngày xưa nữa.
Nhìn lại nơi này, từ sau khi ông chủ nhỏ đến đã sôi nổi cỡ nào, bọn họ đều kinh ngạc không biết nên nói cái gì.