Chương 1966: Rốt cuộc cũng đợi được ngày này
"Ông chủ nhỏ, chúc mừng nha."
"Ông chủ nhỏ, lần này đúng là quá ngầu, nghe nói sắp đến một rất lớn để nhận giải thì phải.”
"Đúng vậy, phố Vân Lý chúng ta đều nổi danh như vậy là nhờ ông chủ nhỏ, không ngờ lần này còn hot hơn nữa."
Các ông chủ cửa hàng đều thật sự rất hạnh phúc.
Lâm Phàm cười nói: "Cũng tạm, cũng tạm thôi, không có gì to tát, mọi người bình tĩnh đi.”
Hiện tại mọi người trên phố Vân Lý đều rất đoàn kết, có bất cứ chuyện gì đều giúp đỡ lẫn nhau. Hiện giờ xảy ra chuyện này, làm sao bọn họ có thể không hưng phấn cho được.
Tinh tinh.
Khi các ông chủ cửa hàng rời đi, điện thoại Lâm Phàm vang lên.
Lúc Lâm Phàm nhìn thấy số người gọi đến, cũng nằm trong dự liệu.
Hắn bắt máy.
"Con trai, cha và mẹ con đã xem tin tức rồi, con sắp đi nhận giải rồi sao, khi nào thì đi vậy? Cả cha và mẹ đều đến xem con nhận giải thưởng nhé." Trong điện thoại, giọng nói của cha hắn có chút kích động xen lẫn chút hưng phấn.
Dường như không ngờ con trai sẽ được nhận thưởng.
"Cha, hiện tại con cũng không biết, phải chờ thông báo nữa." Hắn thật sự không biết, ngoại trừ có thông báo này ra thì không còn tin tức gì khác.
Nhưng theo hắn thấy, hẳn là thời gian tới sẽ biết.
"Vậy tốt, nhưng nếu đi nhất định phải nói cho cha với mẹ con biết đó, cha và mẹ đi xem con nhận giải thưởng, không ngờ nhà họ Lâm chúng ta lại xuất hiện một nhân tài."
Lâm Phàm nhất thời nở nụ cười: "Biết rồi, chỉ cần ấn định thời gian, con sẽ nói với cha mẹ trước tiên.”
Sau khi trò chuyện một lúc, hắn cúp máy.
Sau đó, một cuộc gọi khác đến.
Gần đây Ngô Hoán Nguyệt bận rộn đầu tắt mặt tối, hiện giờ cô gọi điện thoại tới cũng là muốn đi cùng với mọi người.
Chút yêu cầu nhỏ này, chẳng lẽ còn có thể không thỏa mãn sao, hắn lập tức đồng ý.
Vài ngày sau.
Khi Lâm Phàm đến phố Vân Lý, vẫn chưa vào trong cửa hàng thì điện thoại đã reo.
Bí thư Trần: "Lâm đại sư, thời gian xác định là ba ngày sau tại Đại lễ đường Nhân dân Bắc Kinh.”
"Ở đâu cơ?" Lâm Phàm sửng sốt, dường như không ngờ tới, nghe ra nơi đó có chút cao cấp.
Bí thư Trần cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ là truyền đạt tin tức. Lần này đây tôi cũng muốn ké chút ánh sáng, cũng muốn đi cùng cậu. Đến lúc đó sẽ có chuyên cơ, đoàn người thân của cậu còn chỗ không?”
Lâm Phàm cười, "Còn, còn, còn không ít. ”
"Được rồi, đợi đến lúc đó đăng ký cho tôi một chỗ nha." Trần bí thư nói.
"Được."
Cúp điện thoại, Điền Thần Côn vốn đang nghe lén đột nhiên đi tới.
"Ôi chao ông chủ, vào trong ngồi để tôi rót trà cho cậu." Giờ phút này, chất lượng dịch vụ của Điền Thần Côn đột nhiên tăng lên, chuyện này trước kia chưa từng có.
Nhưng không thể không nói, cảm giác này vẫn rất tốt, thoải mái nha.
Nước trà bưng tới, ông ta còn cẩn thận thổi một cái.
Lâm Phàm hô to: "Thần Côn ông đừng thổi, dính đầy nước miếng như thế làm sao tôi uống được hả.”
Vẻ mặt Điền Thần Côn tỏ ra vô tội nói: "Không phải tôi sợ cậu bị bỏng miệng nên thổi cho cậu một chút sao.”
Lâm Phàm tiếp nhận nước trà, ngồi về phía đó, Ngô U Lan tiến lên nắn bả vai hắn: "Anh Lâm, thoải mái không?”
"Ừm, thoải mái, cảm giác rất tốt." Lâm Phàm gật đầu.
Ngô U Lan cười tủm tỉm, rất là vui vẻ.
Điền Thần Côn tiến lại gần: "À thì, là khi nào vậy?”
Lâm Phàm cười đáp: "Ba ngày sau, mặc trang trọng một chút, dù sao mấy người cũng đại diện cho mặt mũi của tôi, cũng không thể làm tôi mất mặt đâu nha.”
"Yên tâm, ánh mắt Thần Côn tôi vẫn không tồi, tuyệt đối không có vấn đề gì." Điền Thần Côn tràn đầy tin tưởng nói, dường như đang nghĩ đến ánh mắt độc đáo của mình.
"Ông cũng đừng mặc loại quần áo lòe loẹt kia đó nha, thật lòng chịu không nổi." Lâm Phàm sợ rồi, thật sự sợ Thần Côn còn mặc như vậy.
Điền Thần Côn nói: "Ôi trời, Thần Côn tôi nói không mặc thì không mặc, sao cậu còn không tin chứ. Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
"Đành vậy." Lâm Phàm thật đúng là không biết nên nói như thế nào, ngoại trừ tin tưởng thì không có biện pháp nào khác.
Triệu Chung Dương đã chờ đợi hồi lâu, hiện giờ cậu ta lại đang phát sóng trực tiếp, sau đó hét lên với đám người trong phòng livestream: "Các anh em, nghe chưa, ba ngày sau sẽ đi nhận giải thưởng, đến lúc đó tôi sẽ phát sóng trực tiếp cho mọi người đó nha.”
Sau khi mọi người trong phòng livestream nghe xong, ai nấy đều rất hưng phấn.
"Đỉnh vãi nồi đó anh Dương, tôi sẽ lót dép ngồi chờ livestream của anh."
"Mẹ ơi, Lâm đại sư đi nhận giải thưởng, tâm trạng tôi cuộn trào luôn rồi này.”
"Ha ha ha ha, rốt cục cũng đợi đến ngày này."
Lâm Phàm còn phải gọi điện thoại trở về thông báo chuyện này cho cha mẹ một chút. Ba ngày sau sẽ xuất phát, nhưng hắn suy nghĩ một chút vẫn nên đăng trên Weibo.
Lâm Phàm: "Ba ngày sau, đến thủ đô nhận giải thưởng.”
Sau khi weibo này được đăng lên, tình huống trên mạng đã rất náo nhiệt, cư dân mạng cũng bình luận bên dưới. Họ rất chờ mong chuyện Lâm đại sư lĩnh thưởng, không biết ngày đó rốt cuộc sẽ như thế nào.
Mà khi bài viết weibo này xuất hiện, điều khiến hắn không ngờ được đã xảy ra.
…