Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1970 - Chương 1970 - Toàn Là Nhân Vật Cao Cấp

Chương 1970 - Toàn là nhân vật cao cấp
Chương 1970 - Toàn là nhân vật cao cấp

Chương 1970: Toàn là nhân vật cao cấp

"Anh Dương, mấy món quà này không phải cho anh mà là cho Lâm đại sư đó nha, không được chiếm làm của riêng đâu đấy."

Triệu Chung Dương nhìn thấy thông báo này, nhất thời bất đắc dĩ, cảm giác mình như bị vứt bỏ rồi.

Bên trong Hội trường.

Lâm Phàm nhìn thấy rất nhiều người, họ đều không phải người tầm thường, mà là những nhân vật cao cấp.

Hắn có chút nghi hoặc, cho dù là buổi trao giải thì cũng không cần nhiều nhân vật lớn đến đây như vậy chứ, cũng không phải giải cứu thế giới, đâu cần phải long trọng như vậy.

Bí thư Trần và Lâm Phàm nói chuyện với nhau, khi nhìn thấy những nhân vật này cũng đều sửng sốt. Tuy ông biết, hôm nay sẽ có một nhân vật lớn tới, nhưng không nghĩ tất cả nhân vật lớn đều tới.

Lâm đại sư nhận giải đúng là chuyện rất long trọng, nhưng tình huống này cũng quá mức long trọng rồi.

"Xin nhường đường."

Đúng lúc này, phía sau có người lên tiếng.

Bí thư Trần nhìn thấy người tới, ông nhất thời kinh hãi: "Trịnh lão..."

Trịnh Trọng Sơn, Trịnh lão. Đây là một nhân vật lớn đã lui về ở ẩn vậy mà bây giờ cũng tới, hơn nữa xem ra ông ta đặc biệt đến vì chuyện này.

Nhưng ông ta lập tức hiểu rõ, Lâm đại sư là đệ nhất quốc họa trong nước. Hơn nữa còn là thành viên của hiệp hội quốc họa, chuyện quen biết mấy người như Trịnh lão cũng là chuyện bình thường.

"Lão Lâm, cậu làm vậy khiến tôi không vui đấy, tới thủ đô nhận thưởng cũng không gọi cho tôi cuộc gọi nào.” Trịnh Trọng Sơn nói.

"Lão Trịnh, chuyện này cũng không phải chuyện lớn, phiền phức như vậy làm gì.” Hắn ngược lại không ngờ lão Trịnh lại thật sự tới đây, chuyện này đúng là khiến hắn không biết nên nói gì cho phải.

"Phiền phức?" Lão Trịnh trừng mắt một cái, nói: "Chuyện này phiền gì chứ, đều ở thủ đô mà còn nói phiền toái, cậu như này là không coi trọng tôi đó. Không được, hôm nay sau khi nhận thưởng xong, cậu phải đến nhà tôi, chúng ta uống chút rượu rồi cùng nhau vẽ một bức tranh, được không.”

Lâm Phàm nghe ông nói như vậy, cũng coi như hiểu, đây có lẽ chính là trọng điểm.

"Được, được, cũng đã lâu không đến rồi." Lâm Phàm cười đáp.

Bí thư Trần thấy Lâm đại sư và Trịnh lão nói chuyện vui vẻ thì lấy làm kinh hãi, không khỏi đánh giá Lâm đại sư một lần nữa.

Nhưng cho dù không đánh giá, Lâm đại sư cũng vô cùng lợi hại bất phàm. Chỉ là hôm nay ông không ngờ quan hệ giữa Lâm đại sư và Trịnh lão lại tốt như thế, đúng là không giống bình thường.

Ngược lại, nhóm Triệu Chung Dương lại không thể tới gần, dù sao nơi này đều là nhân vật lão làng, làm sao dễ dàng cho người ta tiếp xúc đến như vậy. Nhưng dù là đứng nhìn từ xa cũng cảm thấy kích động vạn phần.

Triệu Chung Dương cầm điện thoại di động, hướng camera về phía xa.

"Các anh em, mọi người phải nhìn cho kỹ, Lâm đại sư của chúng ta đang nói chuyện với các nhân vật lớn đó, nhưng nhìn từ xa nên không rõ lắm.”

Những người đang xem trong phòng phát sóng trực tiếp, cách màn hình cũng không thấy rõ.

"Mẹ kiếp, anh Dương, mẹ nó anh không thể tới gần một chút sao, xa như vậy phải có Thiên Lý Nhãn mới thấy được đó.”

"Đúng vậy, tôi nhìn mỏi cả mắt rồi, tới gần chút đi.”

"Mặc kệ, chỉ chuyện này, chúng ta cũng phải tặng quà.”

"Cái gì cũng đừng nói, phải làm như thế."

Đối với những người trong phòng phát sóng, bọn họ rất hưng phấn, đây là xem phát sóng trực tiếp. Tuy rằng xem không rõ ràng lắm nhưng cũng đủ khiến họ kích động.

Vương Minh Dương ngồi ở chỗ đó, tâm tình cũng đặc biệt tốt và tràn đầy cảm giác tự hào. Dù sao người phía xa kia chính là anh em tốt của anh ta.

"Minh Dương à, người nọ trông quen quá vậy." Ông Lâm chỉ vào một người đàn ông ở phía xa hỏi.

"Chú, để cháu nhìn kỹ một chút." Vương Minh Dương mở to hai mắt nhìn kỹ, nhưng bởi vì hơi xa nên anh ta nhìn chằm chằm nửa ngày cũng không nhìn ra.

Chỉ nhìn bóng lưng đi có chút giống, nhìn tướng mạo cũng khá giống ai đó. Thế nhưng vẫn có chút mơ hồ, không phải nhìn kỹ được.

Vương Minh Dương lắc đầu nói: "Xa quá, cháu vẫn không thể nhìn ra được.”

Ông Lâm đáp: "Quên đi, không nhìn được thì thôi vậy, không nghĩ tới có một ngày cũng có thể ngồi ở chỗ này, tâm tình thật tốt.”

Khi biết được sẽ tới nơi này, tâm tình ông Lâm kích động không nói nên lời. Đây là chuyện may mắn cả mấy đời cũng không dám nghĩ tới.

Thật không ngờ đời này của ông lại có thể dựa vào con trai mà đến nơi này, mặc dù không phải dựa vào bản thân ông, nhưng con trai là của ông mà.

Bà Lâm nhìn thấy vẻ mặt chồng mình đắc ý này, bà cũng nở nụ cười.

Các phóng viên đã có mặt từ lâu để ghi lại cảnh hiện trường.

Nhất là những phóng viên Thủ đô đều rất quen thuộc những ông lớn này, quay phim qua từng người một, trong lòng cũng phải thốt lên lợi hại.

Có lúc nào mà họ được gặp nhiều nhân vật lớn như vậy chứ, có lẽ chỉ có hội nghị quốc gia mới có thể nhìn thấy.

Chỗ Lâm Phàm có không ít người đang vây quanh, những người này đều là nhân vật lớn. Thế nhưng Lâm Phàm vẫn khiêm tốn, mỉm cười trả lời.

Bình Luận (0)
Comment