Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1972 - Chương 1972 - Quá Nhiều Danh Hiệu

Chương 1972 - Quá nhiều danh hiệu
Chương 1972 - Quá nhiều danh hiệu

Chương 1972: Quá nhiều danh hiệu

Một vài minh tinh không chia sẻ livestream lần này, đều bị các fan hâm hộ hỏi ‘Idol sao không chia sẻ video của Lâm đại sư, có phải là khinh thường thần tượng chân chính của chúng tôi không’.

Nếu như chỉ là một fan hâm mộ thì cũng bỏ đi. Dù có tức giận mà chửi thì tôi không thích chia sẻ là quyền tự do của tôi.

Nhưng sau đó, mỗi người đều nhảy vào nhắc nhở, giống như là nếu không chia sẻ thì chính là có ý kiến với Lâm đại sư vậy.

Cuối cùng tất cả đành chịu khuất phục dưới sự uy hiếp của fan hâm mộ, đành chia sẻ video.

Hiện trường.

Lâm Phàm cũng có chút kích động, dù sao đợi chút nữa phải lên sân khấu nên trái tim nhỏ bé này đang đập ùm ùm.

Người dẫn chương trình lên sân khấu, đây là một người dẫn chương trình rất có danh tiếng, giàu kinh nghiệm và thường xuất hiện trong các bữa tiệc lớn.

Bây giờ người này đến chủ trì lễ trao giải lần này cũng đủ để nhìn ra, lễ trao giải lần này được coi trọng đến cỡ nào.

Rất nhanh, chương trình bắt đầu, người dẫn chương trình trên sân khấu nói rất nhiều.

“Tiếp theo đây chúng tôi xin mời Lâm đại sư lên sân khấu.” Người dẫn chương trình nói.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, nhất là bọn người Triệu Chung Dương, vỗ tay đến đỏ ửng cả tay.

Anh Lâm là người của bọn họ, bây giờ được lên sân khấu nếu như không liều mạng cổ vũ chút, sao có thể chấp nhận được.

“Lâm đại sư là đại sư quốc họa, đại sư võ thuật, đại sư y học, chuyên gia nghiên cứu phát triển chân tay giả, chuyên gia an toàn mạng,… nổi tiếng của nước ta.”

Người dẫn chương trình một mạch nói ra rất nhiều danh hiệu, những danh hiệu này vốn không là cái gì. Thế nhưng nhiều danh hiệu như vậy đặt ở trên một người lại có chút đáng sợ.

Nhất là Lâm đại sư cống hiến cho y học thực sự quá lớn, lớn đến mức khiến người ta không biết nên nói cái gì. Có thể nói là rất đáng sợ, vô cùng đáng sợ.

Hắn có thể esp một vài bệnh viện phải dẹp tiệm, chuyện này ai có thể làm ra được chứ, cũng chỉ có Lâm đại sư có thể làm ra được mà thôi.

Người dẫn chương trình lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm đại sư, tuổi còn rất trẻ nhưng thành tựu phi phàm, quá ngưỡng mộ.

Lâm Phàm đứng trên sân khấu, thẳng lưng vẫy tay với mọi người bên dưới.

“Người dẫn chương trình, vừa rồi anh còn quên một danh hiệu nữa của tôi.”

Người dẫn chương trình sững sờ, sau đó vội vàng phản ứng lại: “Lâm đại sư, là danh hiệu gì?”

Lâm đại sư cười nói: “Nhà soạn nhạc.”

“Đúng, đúng, còn cả nhà soạn nhạc.” Lúc này người dẫn chương trình phản ứng lại, đúng thật là như vậy. Bây giờ bài hát nổi tiếng của Ngô Hoán Nguyệt đều là do vị Lâm đại sư trước mắt này viết ra, bài hát kinh điển người khác cả đời có thể viết ra một bài đã là điều không thể tin được. Thế nhưng Lâm đại sư thì hay rồi, tùy tiện viết ra mười mấy bài.

Lâm Phàm: “Thực ra vẫn còn một danh hiệu nữa.”

Người dẫn chương trình: “Vẫn còn?”

“Đúng, thần bài.” Lâm Phàm thản nhiên nói, danh hiệu này người biết không nhiều.

Đám người Triệu Chung Dương sau khi nghe xong, lập tức nở nụ cười. Bọn họ thực sự bị anh Lâm làm cho buồn cười, có điều anh ấy nói cũng đúng.

Mặc dù anh Lâm rất ít đánh bài nhưng kỹ thuật đánh bài đúng thật là rất lợi hại.

Trịnh Trọng Sơn ngồi bên cạnh lắc đầu cười khổ, hoàn toàn không ngờ rằng tên nhóc này vậy mà lại nói ra những thứ này, chuyện này không bội phục không được.

“Lâm đại sư, vậy còn có danh hiệu nào nữa không?” Người dẫn chương trình hỏi, anh ta thực sự sợ rằng đợi lát nữa Lâm đại sư này lại nói ra một danh hiệu khác nữa thì mình lại bị hố hàng mất.

Lâm Phàm gật đầu: “Có chứ, thực ra tôi còn có danh hiệu là chuyên gia ẩm thực.”

“Đúng, Lâm đại sư chính là được Michelin công nhận.”

Lâm Phàm lại gật đầu: “Ừm, thực ra vẫn còn nghệ sĩ dương cầm, đồng thời vẫn còn…”

Người dẫn chương trình nghe đến đây cũng đều ngơ ngác, đây vẫn còn bao nhiêu danh hiệu nữa chứ, nghệ sĩ dương cầm cái gì đó bọn họ còn chưa từng nghe qua nữa.

Những nhân vật lớn ngồi bên dưới cũng không nhịn được nở nụ cười.

Đối với những lời này, bọn họ đúng thật là vẫn rất tin tưởng.

Dù sao, Lâm đại sư đã là người rất thần kỳ, thần kỳ thêm chút nữa bọn họ cũng sẽ tin.

Sóng livestream.

“Con mẹ nó, Lâm đại sư đây là muốn nghịch thiên à, có ai tính chút không, Lâm đại sư đã có bao nhiêu danh hiệu rồi?”

“Mẹ ơi! Tôi ở đây biết sao được, vừa rồi Lâm đại sư nói đến điêu khắc đại sư là gì thế, sao tôi nghe không hiểu vậy?”

“Tôi nghe cũng không hiểu, còn có đại sư sạch sẽ là cái quỷ gì vậy chứ?”

“Đại sư sạch sẽ cũng ok đi, tôi muốn hỏi, đại sư chà lưng là cái mẹ gì?”

“Ha ha, các anh không biết sao? Trước đây Lâm đại sư là nhân viên chà lưng trong một nhà tắm công cộng đó.”

“Con mẹ nó, thật hay giả vậy, sao tôi không biết chứ.”

“Các anh không biết còn nhiều lắm, tôi sống ở phố Vân Lý nên đối với những chuyện này quá quen thuộc rồi.”

Bình Luận (0)
Comment