Chương 1983: Chuyện này cũng bình thường thôi mà
Lâm Phàm có fan, Ngô Hoán Nguyệt cũng có fan.
Nguyên bản lúc xuất hiện loại tình huống này thì cũng là lúc bọn họ thoát fan. Nhưng số lượng fan của Lâm Phàm thật sự là quá khổng lồ mà số lượng fan của Ngô Hoán Nguyệt sao có thể so sánh được với Lâm Phàm. Thậm chí fan của Ngô Hoán Nguyệt trên cơ bản đều là fan của Lâm đại sư.
Cho nên, đối với fan của Ngô Hoán Nguyệt mà nói, bọn họ vẫn rất vui vẻ nhìn thấy thần tượng của mình có thể ở cùng một chỗ với Lâm đại sư.
Đúng lúc này, Lâm Phàm cập nhật Weibo.
Một bức ảnh được chụp với giải thưởng, sau đó được truyền trực tiếp lên Weibo.
"Khiêm tốn, tối hôm qua cùng mấy người bạn cũ uống nhiều nên trở về quá muộn, hôm nay mới tỉnh lại, chuẩn bị về Thượng Hải đây."
Khi weibo này được đăng tải, cư dân mạng weibo đều hoảng sợ.
Cái người này đoạt được giải thưởng lớn như vậy mà còn có tâm tình ngủ nướng. Nếu là người khác thì chỉ sợ đã sớm vội vàng đắc ý chụp ảnh khoe khoang rồi.
Phục rồi, tất cả mọi người coi như phục.
Cốc cốc!
Lúc này, cửa phòng Lâm Phàm bị gõ. Hắn mở cửa, đã thấy bọn Điền Thần Côn chờ ở bên ngoài, sau đó họ cùng nhau ra ngoài ăn điểm tâm.
Vân Tuyết Dao đến thủ đô chính là đến xem Lâm Phàm nhận giải thưởng. Bây giờ giải thưởng cũng đã xem xong rồi, giờ lại còn cùng nhau đi ăn cơm nữa.
Ngược lại tối hôm qua khi đăng ảnh lên nhóm bạn bè.
Những người bạn của cô đều không biết người trong ảnh, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là ông nội trong nhà lại gọi điện tới.
Cái này khiến cô có một chút bất ngờ, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Mà trong điện thoại, điểm mấu chốt ông nội hỏi chính là ông lão trong bức ảnh kia.
Đối với người trẻ tuổi thì có lẽ không biết nhưng đến địa vị như bọn họ, sao có thể không nhận ra ông lão trong bức ảnh này là ai.
Cháu gái nhà mình có thể quen biết với người già như vậy, lại còn đến nhà người ta ăn cơm, đại biểu chuyện này không bình thường.
Mà Vân Tuyết Dao không biết chính là, cũng bởi vì chuyện này mà địa vị của cô trong gia tộc đang từ từ tăng lên.
Nhóm người Vương Minh Dương và Lâm Phàm gặp mặt, Ngô Vân Cương biết được mọi người muốn đi thì rất luyến tiếc. Lúc này mới rời Thượng Hải được bao lâu đâu thế mà lại muốn trở về rồi, ông ta rất luyến tiếc muốn mọi người ở lại thêm một thời gian.
Thế nhưng Lâm Phàm cũng muốn về Thượng Hải, mà Vương Minh Dương bên kia cũng có việc cần phải trở về làm.
Tối hôm qua, đám đàn ông bọn họ rất vui vẻ, chơi rất vui.
Ngược lại, quan hệ của đám người Ngô U Lan lại càng tốt hơn, giống như chị em trong nhà vậy.
Lâm Phàm nhìn đám người Ngô U Lan, có chút bất đắc dĩ. Chuyện này thật đúng là khó nói, nhiệm vụ bách khoa toàn thư hình như hơi khó hoàn thành, đúng là lừa người mà.
Chuyện này, coi như là kẹt chết cứng rồi.
Hắn rất muốn mở ra phân loại tri thức lớn tiên hiệp, không cầu thăng tiên nhưng ít nhất cũng có thể bay lên trời hay gì đó.
“Tuyết Dao, mấy giờ cô lên máy bay?” Lâm Phàm hỏi.
Vân Tuyết Dao: "Năm giờ chiều, còn các anh thì sao, anh Lâm?”
Lâm Phàm: "Cũng giống như cô, trên đường trở về cẩn thận một chút.”
Vân Tuyết Dao gật đầu: "Ừm, em biết rồi anh Lâm.”
Đối với mọi người, buổi tối tụ tập ăn uống một lần rất vui vẻ, mà bây giờ phải chia tay nên có chút buồn.
Chỉ là, trong mắt mấy người Ngô U Lan thì việc Vân Tuyết Dao trở về một mình dường như có chút cô đơn tịch mịch. Chỉ là không có cách nào, Hào Giang có chút xa, chỉ có thể sau này gặp nhau nhiều hơn chút là được.
Ngày hôm sau!
Sáng sớm.
Phố Vân Lý.
Khi Lâm Phàm đến cửa hàng, đã có không ít người dân tụ tập ở cửa từ lâu.
"Lâm đại sư, chúc mừng."
"Chúc mừng đạt giải thưởng, cảm giác này thật tuyệt vời đó nha."
"Tôi biết Lâm đại sư là lợi hại nhất."
"Vậy là đương nhiên, Lâm đại sư không lợi hại thì làm gì có ai lợi hại nữa."
Dân chúng thực sự quá ngưỡng mộ hắn, chỉ đơn giản là vì hắn quá trâu bò.
Đối mặt với lời khen ngợi của công chúng, Lâm Phàm rất thản nhiên tiếp nhận. Dù sao những công dân đáng yêu này đều nói thật mà, thậm chí có thể nói là lời nói từ đáy lòng.
Mấy ông chủ cửa hàng cũng đặc biệt đến để xem giải thưởng của ông chủ nhỏ, đồng thời còn cầm trong tay rồi chụp ảnh chung các kiểu, loại cảm giác này rất sảng khoái.
"Được rồi được rồi, chuyện này không cần quá chú ý. Thật ra cũng chỉ là một việc rất bình thường mà thôi.”
Lâm Phàm bình tĩnh nói. Chuyện này căn bản không cần quá để ý, hoàn toàn không cần thiết. Dù sao thì hắn là ai cơ chứ, hắn chính là một loại tồn tại giống như thần vậy.
Loại giải thưởng này, vẫn là rất đơn giản.
Mọi người nhìn Lâm đại sư. Trong lúc nhất thời, họ cũng không biết nên nói cái gì. Nhìn thần sắc bình tĩnh của Lâm đại sư như thế, còn bọn họ thì cảm thấy không thể bình tĩnh được.
Nếu là người bình thường thì không phải sẽ mở tiệc ăn mừng nghỉ ngơi một thời gian. Thế nhưng Lâm đại sư thì ngược lại, ngay lập tức đã trở về Thượng Hải, mở cửa hàng làm bánh kếp, cái này nhìn qua cũng quá tùy ý rồi.