Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1982 - Chương 1982 - Không Ai Chịu Nhường Ai

Chương 1982 - Không ai chịu nhường ai
Chương 1982 - Không ai chịu nhường ai

Chương 1982: Không ai chịu nhường ai

"Ôi, đáng tiếc! Vốn còn định chuốc say lão Lâm để hắn vẽ cho chúng ta một bức tranh, không ngờ lại là mất cả chì lẫn chài. Tranh vẽ không lấy được, ngay cả rượu cũng bị lão Lâm một mình uống hết."

Tiếng thở dài của lão Trịnh vừa dứt thì bên ngoài cũng truyền đến hai tiếng thở dài khác.

Nguyệt Thu cư sĩ và Đào Thế Cương cũng đều tỉnh lại, đầu cũng không đau. Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua thì đều cảm thấy tiếc nuối.

"Lão Trịnh, cuối cùng thế nào? Có vẽ được không?" Đào Thế Cương hỏi.

Lão Trịnh: "Còn vẽ cái gì nữa, tối hôm qua tôi uống đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không phải tôi nói các ông chứ, thế nào mà các ông cũng say như vậy?”

Nguyệt Thu cư sĩ: "Cái này sao có thể trách chúng tôi được. Ai biết lão Lâm lại uống được rượu như vậy. Ôi, không nói nữa, thất bại, thất bại rồi.”

Lão Trịnh bất đắc dĩ nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ cũng không sớm nhưng cũng không muộn. Người đến tuổi già, thời gian ngủ cũng càng ngày càng ít, lúc trời sáng sẽ không ngủ được nữa.

Đến thư phòng.

"Ôi trời" Một tiếng hô to truyền đến.

Đào Thế Cương và Nguyệt Thu cư sĩ đang ở bên ngoài nghe thấy vậy thì nhất thời giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì bèn vội vàng đi qua xem một chút. Đừng nói là lão Trịnh bởi vì quá thương tâm mà phát bệnh cũ đấy nhé.

Tuy nhiên, khi đến trong thư phòng. Họ chỉ thấy một mình lão Trịnh đứng đó, ánh mắt nhìn mặt bàn, giống như là rất bất ngờ, họ cũng bèn đi tới.

Khi ánh mắt nhìn đến, thấy bức tranh trên bàn vẽ thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

"Đây là..."

Nguyệt Thu cư sĩ ngây người một lát, vội vàng phản ứng lại, muốn dùng tay chạm vào.

"Đừng động vào." Lão Trịnh hoảng sợ vội vàng ngăn lại, sau đó cảnh giác nhìn hai người: "Ngày hôm qua chúng ta đã nói xong rồi, đây là của tôi không phải các ông đâu nhé.”

Vốn dĩ hai người đều đồng ý với lão Trịnh là để Lâm Phàm vẽ giúp lão Trịnh một bức tranh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy bức tranh của Lâm Phàm, thứ đồ chơi gọi là đồng ý kia toàn bộ tan thành mây khói.

"Lão Trịnh, ông không thể như vậy, ông nhìn kỹ xem, bốn người trên này là ai chứ? Ngoại trừ lão Lâm có phải còn có ba chúng ta hay không? Đây là lão Lâm tặng cho chúng ta, không phải của một mình ông đâu nhé." Đào Thế Cương nói, chỉ liếc mắt một cái ông đã lập tức thích thú vô cùng, làm sao có thể nhường cho lão Trịnh được chứ.

"Đúng, phía trên là bốn người chúng ta nhưng lão Lâm vẽ ở chỗ tôi. Hơn nữa ngày hôm qua chúng ta đã nói xong rồi, tranh trong thư phòng của tôi hai ông cứ tùy tiện chọn. Bây giờ tính toán cho xong đi, các ông mau chọn đi." Lão Trịnh che chở bức tranh, rất là yêu thích nó.

Đồng thời ông ta cũng cảm thán, không ngờ lão Lâm lại biết ý nghĩ của mình. Trước khi đi còn cố ý vẽ cho ông ta một bức tranh như vậy.

Tâm tình lúc này thật sự rất tốt. Ông ta có loại cảm giác vui vẻ nói không nên lời.

Đào Thế Cương cùng Nguyệt Thu cư sĩ sao có thể buông tha. Ánh mắt nhìn về phía tờ giấy trên bàn: "Nơi đó có chữ, nhất định là lão Lâm lưu lại, xem một chút đi.”

Ba người nhìn chữ trên giấy trắng, trong lúc nhất thời đều ngây cả người.

"Các ông tự mình đề chữ, viết tên của mình. Về phần đưa cho ai thì các ông cứ tự mình thảo luận nhé.”

"Không được, của tôi. Tranh trong phòng, các ông tự mình chọn đi." Lão Trịnh càng nhìn càng thích, sao có thể chắp tay nhường ra ngoài.

Nguyệt Thu cư sĩ: "Lão Trịnh đưa cho tôi đi, tranh trong thư phòng của tôi đưa hết cho ông luôn đấy.”

Lão Trịnh: "Không cần, đưa toàn bộ tranh trong thư phòng của ông cho tôi cũng không theo kịp bức tranh này đâu.”

Cuối cùng, ba người tranh cãi ở đó một thời gian dài nhưng cuối cùng cũng không đưa ra được kết quả.

Lúc Lâm Phàm tỉnh lại, thời gian cũng không sớm nữa, đã chín giờ.

Bởi vì tình hình ngày hôm qua nên sức nóng trên Weibo rất cao.

Tin tức của hắn vẫn chiếm lĩnh hot search weibo.

Tất cả mọi người đều nhường chỗ cho hắn.

Bất kể là minh tinh ly hôn hay là ngoại tình. Cho dù là tin tức nào thì cũng đều nhường chỗ, không thể tranh đoạt tiêu đề lần này.

"Ồ, từ lúc kết thúc lễ trao giải, Lâm đại sư sao lại chưa từng đăng weibo nhỉ?"

"Đúng vậy, không phải là bởi vì quá mức hưng phấn nên quên mất rồi chứ?”

"Tôi thấy rất có thể. Có lẽ là Lâm đại sư thật sự quá mức hưng phấn cho nên quên đăng weibo luôn rồi."

"Quá kinh khủng, Lâm đại sư bây giờ còn trẻ như vậy mà hình như vẫn còn độc thân. Sau này nếu ai có thể thành đôi với Lâm đại sư không phải là vớ được vàng à."

"Lâm đại sư không phải độc thân đâu. Nghe nói, Lâm đại sư có quan hệ với minh tinh Ngô Hoán Nguyệt hay sao ấy. Lần trước không phải Lâm đại sư đã bị một tên phóng viên chụp được ảnh đang chơi tay ba hay sao?”

“Lầu trên, tin tức này không phải như anh nghĩ đâu."

"Tôi là fan của Ngô Hoán Nguyệt, thật ra tôi rất đồng ý việc cô ấy ở bên Lâm đại sư. Nhưng chuyện chụp ảnh kia thật ra không giống như trên thông tin đưa ra, cho nên đừng có nói lung tung."

Bình Luận (0)
Comment