Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1981 - Chương 1981 - Vẽ Tặng Một Bức Tranh

Chương 1981 - Vẽ tặng một bức tranh
Chương 1981 - Vẽ tặng một bức tranh

Chương 1981: Vẽ tặng một bức tranh

Hôm nay xem như gặp phải khắc tinh. Ông ta cũng rất bất ngờ, nếu biết lão Lâm uống tốt như vậy thì cũng không thể nào lấy ra. Hơn nữa còn vỗ ngực cam đoan là muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, đây không phải là tự mình làm tội tự mình chịu à.

"Lão Trịnh lúc này mới hào phóng đó nha. Vừa rồi chúng ta nói chuyện đến đâu rồi? Tiếp tục trò chuyện nào.” Lâm Phàm cười nói, đồng thời nhìn về phía lão Trịnh với ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa. Để cho ông muốn chuốc say tôi này, hôm nay không uống hết rượu nhà ông thì chắc chắn không được rồi.

Lão Trịnh không còn gì để mất nói: "Nói đến đâu rồi, vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?"

Bây giờ ông ta đang tuyệt vọng, cũng quên mất vừa rồi nói đến đâu rồi.

Nguyệt Thu cư sĩ và Đào Thế Cương lập tức phản ứng lại: "Vừa rồi hình như chúng ta nói là đợi lát nữa kết thúc, mọi người sẽ vẽ chút gì đó trao đổi với nhau. Đúng không, lão Trịnh."

Lão Trịnh nhất thời lấy lại tinh thần: "Hình như là vậy. Vậy tiếp tục trước đã, uống xong rồi nói sau.”

Lâm Phàm cười, ngược lại không nói gì. Hôm nay tới lại uống nhiều rượu của lão Trịnh như vậy, đợi lát nữa vẽ một bức cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, mấy người lão Trịnh vội vàng muốn nhanh chóng chấm dứt, nên cũng giúp Lâm Phàm chia sẻ một chút. Loại rượu này, ngoại trừ Lâm Phàm thì đúng là không nên uống nhiều.

Dù sao Ngô Hoán Nguyệt, Liễu Nhiếp, Vân Tuyết Dao cũng đã thấy hơi say rồi, tửu lượng này là tửu lượng mà người có thể tiếp nhận được không?

Coi như là tửu thần chẳng qua cũng chỉ là như thế.

Cho đến khi kết thúc.

Lâm Phàm vừa định nói gì đó lại không ngờ đám người lão Trịnh lại đỏ mặt ngủ thiếp đi rồi.

"Cái này..."

Bây giờ hắn cũng không biết nên nói cái gì. Uống rồi ngủ thiếp đi thế này thì tính như thế nào?

Bà Trịnh cười: "Tiểu Lâm à, cậu xem bọn họ đều ngủ thiếp đi rồi. Hay là đêm nay cậu cũng ở tại chỗ này đi.”

Lâm Phàm xua tay nói: "Chị Trịnh, tôi thì thôi khỏi, tôi phải đưa mấy cô ấy trở về, đỡ họ vào phòng trước đi đã.”

Sau đó, được Lâm Phàm dìu, đỡ ba ông lão này lần lượt vào phòng ngủ. Sau đó hắn giúp họ thải rượu ra, dù sao tuổi họ cũng đã cao, uống say cũng không tốt.

Để cho bọn họ ngủ một giấc thoải mái là tốt rồi.

"Chị Trịnh, thư phòng ở đâu?" Lâm Phàm hỏi.

"Ở phòng bên cạnh, làm sao vậy?" Bà Trịnh hỏi.

Lâm Phàm cười: "Vẽ một bức tranh. Nếu không vẽ cái gì thì ngày mai họ tỉnh dậy, không nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ hận chết tôi mất.”

Bà Trịnh: "Được, được, ba người bọn họ suốt ngày cứ lẩm bẩm vẽ, vẽ."

Đi đến thư phòng.

Nhóm người Ngô U Lan cũng vào tham quan. Nhìn những bức tranh treo trên tường căn phòng này, các cô cũng hoa cả mắt.

Liễu Nhiếp và Vân Tuyết Dao lại kiến thức rộng rãi, đương nhiên nhận ra những bức tranh này. Đại đa số đều là tranh vô cùng nổi tiếng, giá trị không nhỏ rất có giá trị sưu tầm.

Nhưng bây giờ, điều khiến mấy cô gái chú ý đó là anh Lâm muốn vẽ cái gì.

Lâm Phàm đứng trước bàn vẽ im lặng một lát, suy nghĩ xem nên vẽ cái gì. Đột nhiên có ý tưởng, hắn cầm bút lên, ánh mắt đột nhiên đặc biệt nghiêm túc, bút tùy ý di chuyển, tâm tùy ý động.

Núi, nước, con người.

Tấm giấy trắng trống rỗng ban đầu cũng dần dần trở nên phong phú hơn.

Lần đầu tiên, đám người Vân Tuyết Dao nhìn thấy anh Lâm vẽ tranh, lập tức mở to hai mắt. Tuy mấy cô không hiểu nhưng cũng có thể nhìn ra, anh Lâm thật sự rất lợi hại.

Những bức tranh được đặt trong bảo tàng kia họ cũng biết. Được lọt vào top mười bức tranh nổi tiếng nhất thế giới.

Bây giờ, nhìn anh Lâm vẽ tranh, lại nhìn thấy thần thái nghiêm túc kia, các cô không khỏi có chút bị mê hoặc.

Thời gian qua từng phút một.

Một mạch mà thành.

Lâm Phàm vốn là muốn nhấc bút viết ra vài câu thơ nhưng ngẫm lại vẫn là thôi. Sau đó hắn lấy ra một tờ giấy trống, viết ra một đoạn văn, chờ ngày mai lão Trịnh tỉnh lại, để cho bọn họ tự mình viết đi.

Bức họa này, chỉ có bốn người, cũng là tượng trưng cho bốn người lão Trịnh bọn họ.

Ba già một trẻ.

Coi như là đại biểu cho việc lấy vẽ tranh làm quen, trở thành bạn bè.

Trong mắt đám người Ngô Hoán Nguyệt, cảnh sắc, nhân vật bên trong bức họa trước mắt này đều rất sống động.

"Được rồi, chúng ta trở về đi." Lâm Phàm cười. Giải quyết xong việc cũng làm cho lão Trịnh vui vẻ một chút.

"Ừm."

Đám người gật đầu, sau đó được tài xế hộ tống rời khỏi nơi này.

Sáng sớm!

Trịnh Trọng Sơn mở mắt ra, chưa kịp lấy lại tinh thần. Sau đó ông ta ngồi dậy, tựa vào lưng giường. Ông ta cũng quên mất tình huống hôm qua rốt cuộc là thế nào rồi.

Nhưng hình như là uống quá nhiều nhưng lại không cảm giác đau đầu chút nào.

Bình thường uống rượu say thì ngày hôm sau tỉnh lại đầu óc sẽ có chút mơ màng. Nhưng lần này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì rượu quá tốt cho nên mới có cảm giác như vậy sao?

"Tỉnh rồi à, uống chút nước trà đi." Bà Trịnh bưng nước trà tới, sau đó nói: "Ông đó, lớn tuổi như thế mà tối hôm qua còn uống nhiều như vậy.”

Trịnh Trọng Sơn rời giường, vừa mặc quần áo vừa thở dài.

Bình Luận (0)
Comment