Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1980 - Chương 1980 - Bất Chấp Tất Cả

Chương 1980 - Bất chấp tất cả
Chương 1980 - Bất chấp tất cả

Chương 1980: Bất chấp tất cả

"Đúng vậy, hơn nữa không chỉ là quốc gia chúng ta được hưởng lợi, mà là những quốc gia khác cũng đều bởi vậy mà hưởng lợi. Thế nhưng theo tôi được biết, một số quốc gia chẳng biết tí gì về Trung y cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể tìm người Hoa chúng ta ở nước ngoài hỗ trợ."

"Thật sự là quá có thể diện, cảm xúc bây giờ đúng là mênh mông vô cùng.”

Đối với fan của Lâm Phàm mà nói, bọn họ thật sự quá kích động. Dù sao nhìn thấy Lâm đại sư đoạt giải, cảm xúc của họ cũng trở nên vô cùng mênh mông, có loại hưng phấn nói không nên lời.

Trên Weibo, một số tài khoản có tích xanh đã sớm chia sẻ video này, đồng thời cũng chúc mừng Lâm đại sư trên Weibo.

Lúc Lâm Phàm vừa mới chơi Weibo, đã từng thường xuyên chửi mắng cùng một ít tài khoản có tích xanh. Nhưng hiện tại, loại chuyện này đã không còn xảy ra. Đối với bọn họ mà nói thì Lâm đại sư trâu bò như thế, nếu còn chửi nhau với đối phương thì đúng là hoàn toàn muốn chết.

Về phần một vài minh tinh có mâu thuẫn với Lâm đại sư, bọn họ coi như đã nhận thua, bội phục đến mức quỳ gối dập đầu. Thậm chí có thể nói là không có lời nào để nói.

Dù sao cái này còn có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể nói đối phương khởi đầu quá nhanh, quan hệ quá cao, bọn họ đã không nhìn thấy nữa rồi.

Thậm chí còn không thể chọc, nếu chọc thì chỉ có một con đường chết.

Các ông chủ cửa hàng ở phố Vân Lý cũng không đi theo, nhưng ban ngày xem trực tiếp một lần, buổi tối lại ở trước bàn ăn, xem TV phát lại.

Thậm chí còn ở trước mặt người nhà, hưng phấn chỉ vào TV nói cho bọn họ biết, đây chính là Lâm đại sư.

Tuy rằng, mọi người trong nhà đều biết, nhưng bọn họ cũng vui vẻ không mệt mỏi, trong lòng cũng rất tự hào.

Lúc này, ở nhà lão Trịnh, bầu không khí rõ ràng có chút không thích hợp.

Ừng ực.

Đây là âm thanh nuốt nước bọt.

Lão Trịnh vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm Phàm, giống như gặp quỷ. Ông ta thấy được cái gì? Tên nhóc này uống hết năm bình rượu của ông ta.

Đây không phải là nước, mà là rượu hàng thật giá thật đó.

Đồng thời đây cũng không phải là rượu rẻ tiền, mà là loại có tiền cũng không thể mua được.

Lâm Phàm giơ chén lên, một ngụm uống cạn, sau đó cầm lấy bình rượu chuẩn bị rót thêm một ly nữa. Nhưng lại phát hiện, bình rượu đã trống rỗng.

"Lão Trịnh, hết rượu rồi, ông còn không?" Sắc mặt Lâm Phàm bình thường, không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.

Nguyệt Thu cư sĩ và Đào Thế Cương cầm đũa trong tay gắp thức ăn cũng quên đặt vào trong chén. Bọn họ thật sự sợ ngây người, cho dù là gặp quỷ cũng sẽ không hoảng sợ như thế.

Lão Lâm đã uống hết năm bình rồi, ước chừng năm lít rượu, đây là muốn dọa chết người đó.

"Lão Lâm à, cậu xem cái này..." Lão Trịnh hiện tại đã sắp khóc. Chuyện gì xảy ra vậy, trên thế giới cũng không có ai uống được như vậy đâu. Sao thoáng một cái năm bình rượu đã không còn nữa rồi.

Lâm Phàm nghi hoặc nói: "Xem cái gì? Lão Trịnh, không phải là ông tiếc rượu đấy chứ? Vốn là đêm nay tôi muốn về Thượng Hải, ông gọi tôi nên tôi mới tới, rượu này cũng không cho uống đủ. Ôi! Thôi, thôi.”

Nói đến chỗ thương tâm, hắn cũng không muốn nói thêm. Nhưng trong lòng hắn lại đang cười thầm, vậy mà mấy người muốn chuốc say tôi, thế thì mấy ông phải chịu khổ rồi.

Mặc kệ là cùng ai cụng chén thì hắn cũng một chén một hơi, uống cho đến tận bây giờ khiến lão Trịnh bắt đầu đau lòng rồi.

Đối với lão Trịnh mà nói, những bình rượu này đều là trân quý từ lâu, bình thường cũng không nỡ mang ra uống. Đêm nay đã bị một mình lão Lâm uống hết năm bình, mấy bình còn lại nếu như uống hết thì thật sự không còn nữa.

"Uống ít thôi, uống nhiều tổn thương thân thể. Lão Lâm, bây giờ cậu còn trẻ, không nên uống rượu liều mạng được." Dù như thế nào cũng không thể để cho tên nhóc này gây họa được, uống rượu như uống nước lọc như thế khiến ông ta run sợ đến mức ý tưởng lúc đầu cũng không còn.

Nếu sớm biết là như vậy, có chết cũng không thể để lão Lâm uống loại rượu này.

"Ơ, tôi chỉ vừa mới khai vị thôi đó, không cho uống cái này nữa thì về sau tôi không bao giờ tới nữa đâu nha." Lâm Phàm thở dài có chút tiếc nuối, vẻ mặt lão Trịnh lúc này giống như là có loại thống khổ không nói nên lời.

Không phải ông ta không muốn lấy ra, mà là ông ta tiếc. Với cách uống này, phải bao nhiêu thì mới đủ đây chứ?

Chỉ là, đúng lúc này, Lâm Phàm đứng dậy nói: "Thôi, rượu đã hết, thời gian cũng không còn sớm, tôi nên đi rồi.”

“Đừng!” Lão Trịnh lập tức giơ tay lên. Làm sao có thể để Lâm Phàm đi được. Đã uống nhiều rượu ngon như vậy rồi mà nói đi là đi thì không phải là lấy ra vô ích sao. Cuối cùng ông ta đành lắc đầu nói: "Được, tôi đi lấy rượu, hôm nay tôi cũng bất chấp tất cả, cho cậu uống hết vậy.”

Lão Trịnh cắn răng, đi lấy toàn bộ rượu còn lại ra. Cầm trên tay nhưng đau ở trong lòng, những thứ này đều là rượu ngon, bình thường đều vô cùng không nỡ uống đó.

Bình Luận (0)
Comment