Chương 1979: Tôi không thích con gái uống rượu
"Đúng vậy, đúng vậy." Đào Thế Cương cũng ở bên cạnh gật đầu. Mấy cô gái nhỏ này vừa thấy đã biết đã không bình thường. Nói không chừng chính là tồn tại giống như tửu thần, nếu như thật sự phát huy thì mấy ông già như bọn họ căn bản là không đủ nhìn.
Sao Lâm Phàm có thể không nhìn ra được chút tâm tư của họ nhưng thật sự là không thể để cho mấy cô ấy uống say.
"Mấy cô ấy thì thôi đi, không thể uống. Yên tâm, hôm nay tôi khẳng định không nhờ người đỡ rượu, các ông uống một ngụm, tôi uống một chén được chứ."
"Thật sao?" Lão Trịnh sợ ngây người, đột nhiên đứng lên, giống như là không dám tin.
"Ừm, thật! Thế nhưng phải là rượu này, nếu không thì tôi không uống." Lâm Phàm cười nói, chuẩn bị tốt để giết chết sự kiêu ngạo của bọn họ.
"Được, có những lời này của cậu, cam đoan cậu uống bao nhiêu thì chúng tôi uống bấy nhiêu." Lão Trịnh vỗ ngực nói, trong lòng cũng tính toán một chút. Cho dù tên nhóc này uống cũng được, chẳng lẽ một lít còn không giải quyết được hay sao.
So với tranh vẽ, những loại rượu này thì tính là cái gì. Dù sao vẫn còn mấy bình, chẳng đau lòng chút nào.
Vân Tuyết Dao lại có chút lo lắng: "Anh Lâm, thật ra em có thể uống một chút, anh không cần uống nhiều như vậy. "
“Không cần, con gái con đứa, uống rượu cái gì chứ, tôi cũng không thích." Lâm Phàm nói.
Vân Tuyết Dao vừa nghe lời này, làm gì còn gì để nói nữa. Anh Lâm cũng đã nói là không thích, vậy thì chắc chắn là không uống, không thể khiến anh Lâm chán ghét được.
"Mọi người uống ít một chút, đừng uống nhiều." Bà Trịnh cười nói, mấy ông lão này uống cùng một tên nhóc, đây không phải là tự mình tìm nhục sao.
Tuy nhiên cũng không thể để cho cậu nhóc này uống quá nhiều. Uống quá nhiều cũng làm tổn thương cơ thể.
"Trong lòng tôi hiểu mà." Lão Trịnh nói. Tuy rằng rất muốn có được bức tranh của Lâm Phàm nhưng tuyệt đối không thể để Lâm Phàm uống quá nhiều. Đương nhiên bọn họ biết, rượu không phải thứ gì tốt.
Uống nhiều, thật sự sẽ tổn thương thân thể.
Ngay từ đầu, bề ngoài coi như hài hòa. Uống rượu cùng Lâm Phàm cũng không có mấy người. Nhưng đến phía sau, bọn lão Trịnh bắt đầu hành động.
"Lão Lâm, chúng tôi uống một ngụm, chúc mừng cậu được khen thưởng nha." Nguyệt Thu Cư Sĩ nói.
"Được." Lâm Phàm cười, nâng ly rượu lên, thật sự uống cạn chén.
"Cậu còn thật sự một hơi uống cạn cơ đấy, chúng tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng coi là thật chứ." Nguyệt Thu Cư Sĩ ngây người, không nghĩ tới lão Lâm lại thật sự uống một hơi cạn chén. Đây là muốn liều mạng rồi, dựa theo cách uống này thì chẳng phải chỉ mấy chén xuống bụng đã say rồi sao?
"Sao thế? Lúc này mới uống được bao nhiêu, không phải các ông lại tiếc rượu đấy chứ?” Lâm Phàm cười, chuẩn bị đưa lão Trịnh lên chịu tội.
Lão Trịnh vừa nghe lời này, làm sao còn có thể chịu đựng được: "Tiếc cái gì mà tiếc! Uống! Hôm nay cậu có thể uống bao nhiêu thì lão Trịnh tôi đây đều có thể đưa ra được.”
Sau đó giống như bị xem thường, ông ta lập tức vội vàng lên lầu, cầm ba bình tới đặt ngay lên chiếc bàn bên cạnh.
"Nhìn cho rõ một chút, ba bình ở đây, cam đoan đủ cho cậu uống." Lão Trịnh nói.
Nguyệt Thu cư sĩ nhìn đã biết đây chính là bảo bối của lão Trịnh, trân quý đến bây giờ. Đêm nay lấy ra một bình chính là vì chuẩn bị cho lão Lâm uống nhiều hơn một chút.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, một bình này cũng là đủ rồi.
Lâm Phàm cười: "Ha ha, vẫn là lão Trịnh hào phóng. Nếu đã như vậy, tôi cũng thả ga mà uống.”
Ngô Hoán Nguyệt lặng lẽ chạm vào Ngô U Lan: "Anh Lâm có uống được không thế?”
Ngô U Lan cười gật đầu: "Uống được chứ, cô nhìn là biết.”
Cái khác cô không biết nhưng tửu lượng của anh Lâm thì cô biết, tuyệt đối rất lợi hại. Nhưng mấy bình rượu này, chỉ sợ thật đúng là có chút nguy hiểm.
Vân Tuyết Dao lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh. Không phải chụp cái khác, mà là chụp lại đám người Lâm Phàm, và đám người lão Trịnh.
Tại thời điểm này, ở trên mạng.
Đài truyền hình đang phát lại sự kiện Lâm đại sư nhận thưởng hôm nay.
Một số cư dân mạng cũng không xem phát sóng trực tiếp hôm nay nhưng lại xem phần phát lại buổi tối. Mà khi nhìn thấy tình huống hiện trường thì hoàn toàn sợ ngây người, thậm chí cảm thấy có chút cuồng bạo.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc ban ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, không phải tôi chỉ đi học thôi à, sao lại phát sinh chuyện lớn như vậy."
"Lầu trên, cậu hỏi thật giả cái gì? Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, chẳng lẽ cậu không xem livestream sao?"
"Ui, không xem. Vì nguyên nhân công việc của tôi tương đối đặc thù nên chỉ có thể buổi tối trở về thì xem."
"Ha ha ha, Lâm đại sư đây là muốn nghịch thiên rồi, sảng khoái."
"Mấu chốt là người trao giải thưởng cho Lâm đại sư chính là lãnh đạo trong lòng chúng ta, thần tượng trong lòng chúng ta đó. Lâm đại sư quá tuyệt vời, đây là nhận được sự công nhận rồi."
"Nói đùa, Lâm đại sư đã làm bao nhiêu chuyện tốt, mang đến cho dân chúng bình thường của chúng ta bao nhiêu chỗ tốt. Về sau không bao giờ sợ mấy loại bệnh này nữa rồi."
…