Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1978 - Chương 1978 - Âm Mưu Của Mấy Ông Lão

Chương 1978 - Âm mưu của mấy ông lão
Chương 1978 - Âm mưu của mấy ông lão

Chương 1978: Âm mưu của mấy ông lão

Lão Trịnh: "Chỉ cần làm được, tranh trong thư phòng của tôi cho các ông tùy tiện chọn một bức. Đương nhiên, tranh của lão Lâm thì không được chọn.”

“Thật sự tùy ý chọn?”

Lão Trịnh: "Ừm.”

“Những bức tranh của đại sư nổi tiếng cũng có thể chọn à?”

Lão Trịnh: "Sao lắm vấn đề thế chứ? Tôi đã nói là trừ tranh của lão Lâm ra thì tùy tiện chọn là tùy tiện chọn.”

Mọi người nghe xong thì nhất thời vui vẻ. Điều này thật tốt quá. Bọn họ biết, lão Trịnh cất giấu không ít bức tranh đẹp, những bức tranh này không thể dùng giá trị để đo lường, hơn nữa đều rất có ý nghĩa.

Trước kia bọn họ biết, lão Trịnh đều coi những bức tranh kia là bảo bối. Không ngờ vì tranh của lão Lâm mà lại có thể vứt bỏ ngay, không thèm để ý chút nào. Sự thay đổi này có hơi lớn rồi đó.

Đào Thế Cương cười: "Hôm nay chủ lực cứ để tôi, tôi có thể uống một lít.”

Lão Trịnh: "Đừng, lão Đào. Ông đừng uống cả một lít. Cho dù ông có thể uống thì tôi cũng không thể cho ông uống. Ông bao nhiêu tuổi rồi chứ, uống như thế làm gì mà không xảy ra chuyện chứ."

Nguyệt Thu Cư Sĩ: "Đúng, đúng, không thể uống.”

Đào Thế Cương: "Sợ cái gì, lão Lâm ngoại trừ có tay nghề vẽ thiên hạ đệ nhất ra thì y thuật kia cũng là vô song, không ai có thể so sánh bằng, có hắn ở đây chẳng lẽ còn..."

Reng reng…

Tiếng chuông cửa reo.

"Tới đây, tới đây." Trịnh Trọng Sơn lập tức đứng lên, vội vàng đi mở cửa, sau đó quay đầu lại: "Đừng để lộ đấy."

“Yên tâm."

Cánh cửa mở ra.

"Ui chao! Lão Trịnh! Tôi tới rồi, đưa theo mấy người bạn nữa." Lâm Phàm đi thẳng vào phòng.

Mấy người Ngô U Lan cảm thấy hơi sợ hãi. Không phải là căn phòng này đáng sợ mà là chỗ ở này khiến các cô sợ hãi. Các cô chưa từng nghĩ là có một chỗ ở lại nghiêm mật đến mức này. Cho dù là các cô thì cũng bị kiểm tra nghiêm khắc.

Lão Trịnh sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía mấy cô gái phía sau Lâm Phàm, không khỏi nghi hoặc nói: "Đều là bạn gái của cậu à?”

Lời này vừa nói ra, mặt mấy người Ngô U Lan đều đỏ lên.

Lâm Phàm rất nghiêm túc nói: "Bạn bè..."

Bà Trịnh đang bận rộn trong phòng bếp cười nói: "Tới rồi à?”

Lâm Phàm: "Vâng, em tới rồi, chị Trịnh nấu món gì đấy? Ở bên ngoài ngửi mùi thôi cũng biết là không bình thường rồi.”

“Tên nhóc này, miệng cậu ngọt như thế từ bao giờ vậy?" Bà Trịnh cười: "Chị nghe nói, trù nghệ của cậu cũng lợi hại, thể hiện chút xem nào.”

Lâm Phàm: "Được, thể hiện một chút thì thể hiện. Hôm nay cho mọi người nhấm nháp một chút, mỹ thực đứng đầu thế gian. Ngoại trừ tôi ra không có ai nấu được đâu.”

Nhất thời, bầu không khí tại chỗ rất náo nhiệt.

Mấy người Ngô U Lan đang nhìn tình hình trong nhà thì nhóm người lão Trịnh liếc mắt với nhau. Họ cảm thấy lão Lâm này, hôm nay có chút không thích hợp, vậy mà đưa theo nhiều cô gái trẻ như thế.

Đã thế còn đưa nhiều cô gái đến đây như vậy. Chẳng lẽ là mời đến để giúp đỡ à?

Ngô U Lan, Ngô Hoán Nguyệt, Liễu Nhiếp cũng không có nhiều phản ứng lắm với hoàn cảnh xung quanh.

Nhưng Vân Tuyết Dao hiểu biết nhiều lại rất rõ những đồ trên tường kia, đều là những thứ rất ghê gớm.

Rất nhiều huân chương, ảnh chụp. Nhìn vào thời gian có lẽ đã rất lâu rồi, nhưng những này đều thật khó lường.

Không bao lâu sau, một mùi hương nồng đậm từ trong phòng bếp đi ra.

Mọi người ngửi thấy mùi hương này đều say mê.

Lâm Phàm rửa tay, lau khô rồi cười nói: "Nấu hai món ăn nhỏ cho mọi người nếm xem thế nào."

Lão Trịnh: "Đây thật sự là cậu làm à? Ngửi thấy mùi này đã không dừng được rồi."

Nguyệt Thu Cư Sĩ: “Giống như tranh của lão Lâm vậy, thật mê người.”

Đào Thế Cương cũng cảm thán: "Có chút không chờ đợi được.”

Lâm Phàm cười: "Nói đùa, các ông cũng không nhìn xem là ai làm món ăn này. Ngồi xuống hết đi, tối nay tôi biết các ông muốn chuốc say tôi nhưng mà các ông phải cẩn thận, tôi ngàn chén không say. Các ông muốn tôi uống ngất, e là không có khả năng đó đâu.”

Lão Trịnh xấu hổ nở nụ cười: "Nói gì chứ, sao có thể chuốc say cậu được chứ. Chỉ là gặp mặt bình thường thôi mà, đã lâu rồi không gặp nhau."

“Vậy thì được, đến đây đi, đêm nay tôi sẽ ngồi trao đổi với mấy đại sư quốc họa này một trận vậy." Lâm Phàm cười. Lão Trịnh đối với hắn rất tốt, cũng giúp đỡ hắn rất nhiều.

Có chuyện gì cũng có lão Trịnh ở phía sau giúp đỡ.

Tuy rằng lão Trịnh không nói nhưng mà hắn biết.

Trên bàn ăn, một đám người vui vẻ trò chuyện, may mắn bàn đủ lớn, chứ nếu không một bàn người này thật sự là ngồi không nổi.

Lâm Phàm thì bị mấy cô gái vây quanh, trước mặt để chén rượu.

Lão Trịnh ở dưới bàn, lấy chân đạp Nguyệt Thu Cư Sĩ một cái.

Nguyệt Thu Cư Sĩ lập tức hiểu ngay, trong mắt bọn họ, lão Lâm đưa mấy cô gái đẹp này đến chắc chắn là để chia sẻ sức chiến đấu, cái này làm cho họ thấy rất bất đắc dĩ.

Một đám ông già như bọn họ làm sao có thể đấu qua người trẻ tuổi, đừng để đến cuối cùng bị bọn người lão Lâm chuốc cho nằm luôn.

"Lão Lâm à, vừa đúng lúc hôm nay lão Trịnh lấy ra thứ tốt, là rượu ngon trân quý đã ủ mấy chục năm đó. Mấy người bạn này của cậu cũng đến uống một chút nha.” Nguyệt Thu Cư Sĩ cảm thấy mình nói không có vấn đề gì, rất là bình thường.

Bình Luận (0)
Comment