Chương 1977: Vì tranh nên phải hi sinh
Trên bàn ăn.
Vương Minh Dương: "Tôi bảo này người anh em, tôi thấy lời dì nói cũng có lý, cậu nghĩ như thế nào. Đề nghị vừa rồi của tôi thật ra cũng không tệ, cậu có thể đi hỏi thử xem, biết đâu lại có khi trở thành sự thật."
“Ăn cơm của anh đi.” Lâm Phàm gắp một miếng thịt, nhét thẳng vào trong bát Vương Minh Dương.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía một chiếc bàn khác. Mấy người Ngô U Lan đang nói chuyện với cha mẹ hắn, nói một vài câu lại thỉnh thoảng có tiếng cười truyền đến, hình như là rất vui vẻ.
Hắn cũng không nghĩ nữa, động đũa ăn cơm.
Hôm nay là không thể về được, buổi tối còn phải đến chỗ lão Trịnh.
Vương Minh Dương lắc đầu nhìn người anh em của mình. Bình thường chuyện gì hắn cũng lớn mật nhưng gặp phải việc này lại sợ như thế.
Nếu là anh ta thì đã kéo hết người về một chỗ rồi mở miệng, đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi.
Chỉ bằng một câu nói, mọi chuyện đều được giải quyết.
Tuy rằng anh ta hâm mộ nhưng sẽ tuyệt đối sẽ không hành động. Anh ta đối với Hứa Tử Nhạc chính là thật lòng, làm sao có thể làm những chuyện này.
Ở bàn bên kia, bà Lâm cười: "Dì rất thích các cháu đấy.”
Đám người Ngô U Lan, trên mặt lộ ra nụ cười, giống như là rất vui vẻ.
"Không biết, con dâu sau này của mình sẽ là ai đây." Bà Lâm cảm thán, đồng thời vẫn nhìn chăm chú vào biểu cảm của mấy cô gái nhỏ này.
Những gì mọi người biểu hiện đều lọt vào mắt bà ấy.
Đối với bà Lâm mà nói, gặp phải chuyện này đúng là có chút phức tạp.
Đương nhiên, ngoại trừ Liễu Nhiếp mặt không có chút thay đổi nào, còn mấy cô gái nhỏ còn lại đều biểu hiện có chút mất tự nhiên.
"Được rồi, ăn cơm đi." Bà Lâm không nói thêm gì nữa. Vừa rồi chỉ là thăm dò một chút, bây giờ bà ấy cũng đã biết sơ qua tình huống.
Cảm thấy không ổn lắm.
Còn con trai bà ấy nữa, không có việc gì sao lại đi trêu chọc nhiều người như thế chứ. Sau khi về còn phải nói chuyện này với cha nó một chút mới được.
Hiện trường vẫn vô cùng náo nhiệt, sôi nổi.
Vương Minh Dương rất biết khuấy động, kéo toàn bộ người cùng uống rượu.
Nếu như không phải có tài xế thì xong bữa cơm này, tất cả bọn họ đều phải ở lại đây rồi.
Bữa tiệc kết thúc.
Mọi người đều không trở về, Ngô Vân vừa gọi vài tài xế, đưa mọi người về thẳng khách sạn. Nếu đã tới thì hôm nay cũng đừng đi, chắc chắn phải ở chỗ này một thời gian.
Tuy rằng Lâm Phàm uống rượu nhưng chẳng có một chút mùi rượu nào. Câu uống rượu làm hỏng việc vẫn rất có đạo lý. Nhất định không thể để người khác thừa dịp hắn say rượu mà phát sinh chuyện gì đó.
“Tuyết Dao, bao giờ thì cô về Hào Giang?”
Vân Tuyết Dao cười: "Tạm thời cũng không bận nên em sẽ ở thêm một thời gian nữa.”
Ban đầu, cô ấy chuẩn bị ngày mai sẽ trở về. Nhưng đột nhiên ở trên bàn tiệc, sau khi nghe bà Lâm nói, cô ấy lại cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vậy cô định ở lại chỗ này thêm một chút.
Về phần chuyện bên Hào Giang kia thì lúc chuẩn bị ngủ sẽ gọi điện thoại về để dặn dò vài việc.
Lâm Phàm: "Nếu đã tới rồi thì ra ngoài chơi cùng nhau đi. Cũng đã một thời gian chúng ta chưa đến thủ đô rồi.”
Lần trước đến, cũng quên là bao lâu rồi.
"Ừm." Mọi người gật đầu.
Nhưng vào buổi chiều, lúc đi ra ngoài chơi, Lâm Phàm luôn cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Nhưng không đúng chỗ nào thì hắn cũng không rõ lắm.
Khu vui chơi.
Nơi này vốn dĩ không phải nơi Lâm Phàm nghĩ tới. Nhưng mấy người Ngô U Lan đều muốn đến chơi, vậy nên chỉ có thể đi cùng.
Lúc đến chơi nhà ma, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cái gì gọi là thống khổ.
Dưới ánh mắt của vô số du khách, khi Lâm Phàm từ nhà ma đi ra, mấy người Ngô U Lan coi như đều treo hết trên người hắn.
Cái này mẹ nó là muốn làm gì đây? Chẳng lẽ là muốn dùng sắc dụ hắn hay sao?
Chiêu này quá thâm rồi đó.
Nếu không phải ý chí hắn kiên định thì thật sự có thể xảy ra chuyện rồi.
Buổi tối, Lâm Phàm chuẩn bị đưa mấy cô gái về khách sạn nhưng chuyện lúng túng lại xảy ra, nhìn biểu cảm của mấy cô gái, hình như là không muốn đi.
Mà xe chuyên dụng của lão Trịnh cũng đã đến đón mình. Một mình hắn đi đến chỗ lão Trịnh cũng tốt, cuối cùng đành kéo theo mọi người cùng đi.
Nhà lão Trịnh.
Bà Trịnh đang bận rộn còn có mấy người bạn lâu năm của lão Trịnh đang ngồi cùng một chỗ, uống trà, tán gẫu.
"Hôm nay, các ông cần phải dốc hết sức. Tôi gọi lão Lâm tới là có mục đích đấy." Lão Trịnh nói.
Nguyệt Thu cư sĩ gật đầu nói: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ chuốc say lão Lâm nhưng cũng không thể để hoàn toàn say, nếu không bức tranh này chắc chắn không giải quyết được.”
Lão Trịnh gật đầu: "Ừm, có đạo lý. Đợi lát nữa xem tình hình, nhất định phải tận hứng đó."
Lúc này, vài người khác lại đưa ra ý kiến ngược lại.
“Lão Trịnh, ông nói xem, chẳng may chúng ta bị lão Lâm chuốc say thì phải làm sao?”
Lão Trịnh híp mắt: "Nếu thế thì chúng ta nói tuổi đã lớn, bắt hắn uống nhiều còn chúng ta uống ít là được."
“Đúng, đúng, có đạo lý."
"Ừm, thế cũng được, vì bức tranh nên phải hi sinh."
…