Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1976 - Chương 1976 - Chuyện Phiền Não

Chương 1976 - Chuyện phiền não
Chương 1976 - Chuyện phiền não

Chương 1976: Chuyện phiền não

"Lâm đại sư..."

Lâm Phàm đang cùng một đám người tán gẫu, khi nghe thấy giọng nói này thì chỉ cười vẫy tay coi như đã chào hỏi.

"Mời, mời, mời vào bên trong.”

Lúc này, quản lý lấy ra toàn bộ tinh lực, nhiệt tình tiếp đãi, thậm chí có nhân viên phục vụ muốn nhúng tay vào cũng bị ông ấy ngăn cản, ông ấy muốn tự mình tiếp đãi.

Lâm đại sư đi nhận giải, chuyện này ai mà không biết. Trên TV, trên mạng đều đang phát sóng trực tiếp.

Có lẽ còn có người không biết nhưng đợi đến lúc tối khi tin tức phát lại nhất định sẽ bùng nổ.

Nhóm nhân viên phục vụ không biết đám người này là ai. Thế nhưng khi biết được là Lâm đại sư của bọn họ thì cả đám đều sợ ngây người, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm bóng dáng Lâm đại sư, lén lút chụp ảnh.

Nếu như không phải quản lý không cho phép bọn họ chụp ảnh chung, nói không chừng họ đã vọt tới xin chụp ảnh với Lâm đại sư từ lâu rồi.

“Haizz!”

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm buông lỏng, lần nhận giải trực tiếp này thật sự quá mệt mỏi.

Nhất là nhìn thấy mấy nhân vật lớn nên trong lòng rất kích động. Cái này mà nói không kích động thì là giả.

"Con trai."

Lúc này, bà Lâm lặng lẽ kéo tay hắn.

Lâm Phàm tò mò: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

“Con lại đây với mẹ một chút.” Bà Lâm vẫy tay. Có một số lời nhất định phải nói trước.

Đám người Ngô U Lan đang ngồi cùng không biết là chuyện gì nhưng các cô có thể cảm giác được, chuyện muốn nói này khẳng định có quan hệ với các cô.

Mấy người liếc nhau một cái rồi đều cười yếu ớt, sau đó lại tán gẫu với nhau, nói một vài chuyện cảm thấy hứng thú.

Bên ngoài.

"Mẹ, có chuyện gì?" Lâm Phàm hỏi.

Bà Lâm len lén nhìn tình huống bên trong rồi nói: "Con trai, cuối cùng thì đây là tình huống gì? Ý tứ của những cô bé này mẹ có thể nhìn ra, tình huống của con mẹ cũng có thể nhìn ra.”

Lâm Phàm cười: "Mẹ, mẹ có thể nhìn ra cái gì vậy?”

Bà Lâm: "Con là do mẹ sinh ra, còn có thể không biết con chắc. Mẹ thấy, hay là con cứ lựa chọn sớm một chút, đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta.”

“Mẹ, mẹ thật sự là nghĩ oan cho con rồi, con thật sự không làm chậm trễ ai cả." Lâm Phàm lập tức xua tay, chuyện này đúng là rất bất đắc dĩ.

Bà Lâm trừng mắt nhìn: "Được rồi, vừa nói đến chuyện này là kêu oan, trứng mà không vỡ thì làm gì có ruồi đậu chứ, nếu con cứ..."

"Dừng lại, dừng lại! Mẹ, lời này của mẹ có hơi sai sai rồi nha. Cái gì mà ruồi nhặng, cái gì mà trứng vỡ chứ, cái này ví von không đúng chỗ."

Hắn thấy hơi bối rối, phép ẩn dụ này thật đúng là có chút độc đáo. Nếu để cho các cô ấy nghe được chắc phải tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Từ lúc nào mà họ trở thành ruồi rồi?

Đúng lúc này, Vương Minh Dương xuất hiện: "Ôi trời, cậu ở đây à, đám người chúng tôi tìm mãi mà không thấy cậu. Đi, mau chóng đi vào trong thôi."

Bất chợt, anh ta nhìn thấy bà Lâm, không khỏi tò mò hỏi: "Dì, có chuyện gì sao?”

“Minh Dương, dì hỏi con, mấy cô gái kia, ai thích hợp với con trai dì nhất?” Bà Lâm hỏi, muốn cạy được lời từ miệng con trai mình là bất khả thi nên bà ấy chỉ có thể xuống tay từ chỗ Minh Dương.

Dù sao cũng là bạn tốt của con trai mình, cũng biết đầu đuôi chắc chắn sẽ quen thuộc.

Vương Minh Dương ngược lại không coi trọng chuyện này, nở nụ cười: "Cháu thấy tất cả đều thích hợp."

“Đứa nhỏ này, có thể toàn bộ phù hợp nhưng chắc chắn phải chọn một người mới được." Bà Lâm dạy dỗ.

Vương Minh Dương: "Dì, việc này có gì khó đâu. Chọn hết cũng được mà. Với bản lĩnh này của cậu ta chẳng lẽ còn nuôi không nổi à?”

“Khụ khụ!” Lâm Phàm trừng mắt nhìn Vương Minh Dương vài lần, ý tứ có chút rõ ràng. Lời này của cậu có hơi ghê gớm rồi đó.

Bà Lâm lắc đầu: "Đứa nhỏ này, nói chuyện không đứng đắn chút nào. Sao có thể chọn hết được, đấy chẳng phải là phạm pháp à?”

Vương Minh Dương xấu hổ nở nụ cười: "Đúng, đúng, phạm pháp, phạm pháp. Con đi trước, người anh em, cậu nói chuyện với dì một lúc rồi nhanh chóng đi vào nha.”

Anh ta cảm thấy đề tài này có chút khó xử, vẫn không nên tham gia vào thì tốt hơn.”

"Ơ này, chờ tôi vào cùng. Mẹ, khi nào về nhà rồi nói sau nhé, ăn cơm trước đi đã." Lâm Phàm nói, hắn cũng không biết giải thích với mẹ như thế nào.

Chuyện này rất phiền não.

Bà Lâm thở dài, không ngờ cũng không hỏi được cái gì hữu dụng. Về phần chọn hết, cái này làm sao mà được, có mà bị người ta nói chết mất thôi.

Hơn nữa đây chính là tội trùng hôn, là phạm pháp. Sao bà ấy có thể để con trai mình biết luật pháp mà vẫn phạm pháp được cơ chứ.

Nhưng mấy cô bé này, bà ấy đều thấy rất hài lòng. Tuy nhiên bà ấy có hài lòng thì cũng có ích lợi gì, cuối cùng vẫn phải xem chính bản thân con trai mình.

Không nghĩ, không nghĩ nữa. Bây giờ người trẻ tuổi quá không coi trọng tình cảm. Không biết một lòng một dạ, không giống như thời đại của bà ấy, tình cảm chỉ trao một người duy nhất, tuyệt đối không dễ dàng nói chia tay.

Bình Luận (0)
Comment