Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1975 - Chương 1975 - Lễ Trao Thưởng Kết Thúc

Chương 1975 - Lễ trao thưởng kết thúc
Chương 1975 - Lễ trao thưởng kết thúc

Chương 1975: Lễ trao thưởng kết thúc

Tất cả mọi người vây quanh Lâm Phàm.

Vương Minh Dương đến cho Lâm Phàm một cái ôm: “Người anh em, lần này danh tiếng của cậu sẽ bay cao rồi.”

“Ha ha ha.” Lâm Phàm cười nói: “Cũng tạm thôi.”

Vương Minh Dương lấy giải thưởng: “Để tôi xem xem, giải thưởng này thật ghê gớm, thực sự là ghê gớm đó nha.”

Điền Thần Côn thì không thể chờ được nắm lấy tay Lâm Phàm, sống chết nắm lấy không chịu buông ra.

“Thần Côn, ông làm gì vậy?” Lâm Phàm ngơ ngác, còn tưởng rằng Thần Côn có sở thích đặc biệt.

Thần Côn cười nói: “Sờ một chút, dính chút khí của lãnh đạo cao cấp, nói không chừng vận khí của tôi cũng trở lên tốt hơn.”

“Cái tên này…” Lâm Phàm bất đắc dĩ, cũng không biết nên nói cái gì, Thần Côn này cũng thật là.

“Con trai, tốt lắm, cha tự hào vì con.” Ông Lâm đi tới, hốc mắt có chút đỏ hiển nhiên là vừa rồi kích động muốn khóc.

Lâm Phàm cười nói: “Cha, cha sao vậy, không phải là khóc rồi đó chứ.”

Ông Lâm: “Khóc cũng là bình thường thôi, con nói xem. Làm sao cha có thể nghĩ con sẽ có thành tựu như ngày hôm nay chứ, thật sự kích động và vui vẻ đó.”

“Anh Lâm.” Vân Tuyết Dao đến trước mặt Lâm Phàm mặt đầy ý cười: “Chúc mừng anh.”

“Tuyết Dao, sao cô lại đến đây, Hào Giang bên kia không bận sao?” Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.

Vân Tuyết Dao: “Anh Lâm, đây là anh nhận giải, làm sao em có thể không đến hiện trường xem được chứ.”

Lâm Phàm cười nói, cũng không biết nên nói cái gì, nhiệm vụ này của bách khoa toàn thư treo ở đó không hoàn thành, không mở ra được tri thức mới.

Nhưng muốn hoàn thành thì có thể hoàn thành được sao?

Mà cha mẹ của Lâm Phàm cũng đều ở đây, đám người Vân Tuyết Dao càng nhiệt tình với hai vị trưởng bối.

Mẹ Lâm trong lòng hiểu rõ, mấy vị cô nương này là như nào. Thế nhưng bà ấy cũng rất bất lực, chuyện này bắt bà phải chọn kiểu gì, nói thế nào đây. Bởi vậy chỉ có thể đối với mỗi vị cô nương đều nhiệt tình như nhau.

Không thể khiến những cô nương nhà người ta cảm thấy có cảm giác thiên vị.

Đối với tên nhóc nhà mình, đột nhiên đụng vào nhiều người như vậy, bà ấy làm mẹ cũng rất đau đầu.

Trước đây giục tên nhóc này khiến nó đau đầu, bây giờ thì hay rồi, tên nhóc này một lúc chọc nhiều người như vậy khiến người làm mẹ như bà cũng rất đau đầu.

Nếu như Lâm Phàm biết thì chắc chắn sẽ kêu oan, đây đâu phải là do hắn chọc đâu, thật là vô tội mà.

Rời khỏi hội trường.

Đám người Vương Minh Dương đề nghị đi chúc mừng một chút, nhìn thời gian bây giờ cũng là buổi trưa vừa hay đến giờ ăn cơm.

Có điều lần này người đến tương đối nhiều, cần tìm một nơi tốt một chút.

Chỉ là, tất cả đều không phải là vấn đề, Ngô Vân Cương vẫn luôn sống ở thủ đô. Đối với nơi này rất quen thuộc, cũng gọi là địa chủ, còn có thể có ai quen thuộc hơn ông ta sao.

Nhưng hôm nay chắc chắn phải qua đêm ở đây.

Lão Trịnh trước khi đi đã dặn dò rất nhiều lần, tối nay nếu như không đến thì sẽ thực sự làm ông ấy tức giận.

Đối với Lâm Phàm mà nói, trò tối nay hắn đã nghĩ xong cho lão Trịnh rồi, không phải là muốn chuốc say mình để bắt mình vẽ mấy chục bức tranh. Sau đó hôm sau tỉnh lại thì mình sẽ nhớ rõ, còn ông ấy sẽ giả vờ như không biết.

Trò này đã quá quen rồi, có điều bỏ đi, tối nay nếu như có thể khiến mình uống say, cũng xem như bản lĩnh của ông ta.

Ngô Vân Cương: “Lâm đại sư, tôi đã gọi xe rồi, bảo đảm tất cả mọi người đến đông đủ.”

Lâm Phàm cười nói: “Ngô tổng, vất vả cho anh rồi.”

“Hi hi, đây có gì mà vất vả chứ. Lâm đại sư đến, Ngô Vân Cương tôi sao có thể không tiếp đón cho tốt được.”

Vương Minh Dương cười nói: “Vân Cương, anh thay đổi rồi, tôi đến anh cũng không tiếp đón tôi như vậy.”

Ngô Vân Cương bất lực: “Minh Dương, lời này của anh không có nghĩa, anh là thường xuyên tới. Lâm đại sư lại không phải là thường xuyên tới, chắc chắn là Lâm đại sư làm chủ rồi.”

“Đi thôi, đi theo tôi, tôi dẫn mọi người đi.”

Một nhóm người xuất phát.

Cuối cùng, chiếc xe Lâm Phàm ngồi không có đàn ông mà là một nhóm phụ nữ.

Đương nhiên người lái xe chắc chắn là Lâm Phàm rồi, nếu không ngồi đâu được nữa.

Trên mạng.

“Lần này Lâm đại sư thực sự nổi tiếng rồi, sau này còn có ai dám đối đầu với Lâm đại sư nữa chứ.”

“Đúng vậy, nhất là một vài người hay chửi trên mạng thì giờ phải cẩn thận đó, đừng tưởng rằng chửi trên mạng là không sao, bây giờ xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Ha ha ha, có điều vẫn chưa hài lòng lắm, Lâm đại sư của chúng ta nên sớm ra khỏi nước, phải xuất ngoại rồi chứ.”

“Trên lầu kia, anh hiểu cái mẹ gì, bây giờ Lâm đại sư rất có danh tiếng, người nước ngoài đều đang nghĩ vì sao Lâm đại sư không ở quốc gia của bọn họ, bây giờ bọn họ đang rất hâm mộ ngài ấy đó.”

“Ui là trời…”

Khách sạn.

Ngô Vân Cương rất quen thuộc nơi này nên khi đến, quản lý khách sạn nhiệt liệt chào mừng, bày tỏ sự hoan nghênh long trọng nhất.

Đối với quản lý thì đây chính là ông lớn, là khách hàng cũ của khách sạn bọn họ, cũng là thành viên VIP vinh quang và tôn quý.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy một thanh niên giữa đám đông, người quản lý đột nhiên sửng sốt, sau đó hoảng sợ nói.

Bình Luận (0)
Comment