Chương 1985: Đúng là cầm thú
Tướng mệnh như thế này không nên xuất hiện trên người một cô bé.
Mà kỹ thuật theo dõi, trên thế giới này ngoại trừ hắn lợi hại nhất ra thì làm gì có ai có thể so được. Đương nhiên, cái này còn chưa có thí nghiệm qua nhưng ít nhất, hắn theo dõi đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện.
"Tình huống trong này, có chút phức tạp."
Lâm Phàm đi theo phía sau, bắt đầu suy nghĩ. Hắn luôn cảm thấy sự tình này có chút phức tạp. Tình huống của cô gái nhỏ này rất là không thích hợp.
Rất nhanh đã đến một con đường nhỏ, nơi này đã xa khỏi nơi đông người.
Nửa đường, Lý Hiểu Hiểu dừng lại vài lần. Nhưng mỗi lần cô bé đều cầm lấy điện thoại di động lên nhìn thứ gì đó. Cuối cùng, hình như là bị thuyết phục, lại xuất phát đi về phía trước.
Lâm Phàm không biết tình huống cụ thể là gì nhưng vẫn luôn đi theo phía sau.
Rất nhanh, Lâm Phàm phát hiện mục tiêu dừng lại. Mà nơi dừng lại là một khách sạn rất cũ nát, nhà trọ Tình Yêu Biển.
Lý Hiểu Hiểu đứng ở nơi đó, không biết nên làm gì. Sau đó điện thoại di động vang lên, cô bé lập tức nhận điện thoại.
Sau khi trò chuyện qua điện thoại một lúc, cô bé cúp máy.
“Rốt cuộc cô bé này đang làm gì vậy?"
Lâm Phàm có chút hoài nghi. Điều này mẹ nó tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì. Dù sao đã tới nơi rách nát như thế này, hơn nữa còn ở phía dưới chờ đợi, chắc chắn là có vấn đề gì.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện. Bóng người này đội mũ, bọc kín cả người kín mít, giống như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Đột nhiên, trong tầm mắt Lâm Phàm, Lý Hiểu Hiểu kia hình như có chút kháng cự nhưng bóng người kia trực lập tức kéo cánh tay đối phương, kéo vào bên trong. Sức lực của cô bé này làm sao bằng được đối phương cơ chứ.
Hơn nữa nơi này, còn không có người qua lại chứ đừng nói đến chuyện sẽ có người sẽ đi ra hỗ trợ.
Bây giờ Dương Đông đang rất phấn khởi. Khi nhìn thấy cô bé này, cơn hoang dâm trong cơ thể gã ta như nổ tung. Thậm chí thân thể cũng có chút phản ứng. Trong đầu, lại xuất hiện thêm càng nhiều loại hình ảnh không thể miêu tả này.
Càng nghĩ càng phấn khích, gã lập tức kéo cô bé vào bên trong.
Gã ta đã không thể chịu đựng được, mặc kệ thế nào cũng phải kéo cô bé vào, dù gì cũng đã mất mấy trăm ngàn rồi mà.
"Nghe lời, nghe lời. Chính là tôi, tuy tôi nhìn cao lớn như vậy nhưng thật ra tôi mới học trung học cơ sở, lớn hơn em một chút thôi."
"Đừng sợ, tôi là người trong nhóm thật mà."
Người đàn ông vừa nói vừa vội vã kéo người vào bên trong.
Đúng lúc này, Lâm Phàm đi ra khoác vai Dương Đông.
"Anh là ai vậy?" Dương Đông chột dạ, muốn gỡ bàn tay kia ra nhưng tay Lâm Phàm đặt lên thì làm sao có thể khiến hắn buông ra đơn giản như vậy.
"Anh đang làm cái gì? Kéo một cô bé đến khách sạn để làm gì hả?" Lâm Phàm đánh giá đối phương. Sau đó cởi ngay chiếc mũ của đối phương ra, nhìn khuôn mặt thì thấy hóa ra là một người trung niên. Thoạt nhìn, cũng phải ba bốn mươi tuổi, đeo kính, nhìn qua có vẻ hơi nhã nhặn một chút.
Lý Hiểu Hiểu phát hiện tình huống này thì muốn chạy trốn. Thế nhưng cũng bị Lâm Phàm kéo lại.
"Đừng đi, lại đây, ngoan." Giọng nói của Lâm Phàm phảng phất như có ma âm. Lý Hiểu Hiểu sửng sốt thế nhưng vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Dương Đông thật không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra. Gã ta muốn chạy trốn nhưng lại không chạy được. Mà bởi vì động tác quá lớn, túi xách lập tức rơi xuống đất, quần áo bên trong đều rơi ra.
Lâm Phàm nhìn lại thì sửng sốt, thế này cũng quá biết chơi rồi.
Quần áo này là gì?
Quần áo học sinh?
Quần áo mèo?
Còn cả tất chân.
Sau đó nhìn về phía đối phương: "Đây là anh đang định làm gì?”
Dương Đông lắc mạnh: "Không có gì, tôi không làm gì cả. Buông tôi ra, không liên quan gì đến anh.”
“Còn nữa, anh là ai chứ? anh bắt tôi làm gì?”
Gã ta điên cuồng giãy dụa nhưng ngay lập tức, đồng tử Dương Đông co rút lại, giống như gặp quỷ.
Thậm chí ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
"Anh… anh là Lâm đại sư.”
Gã ta sắp điên rồi, mồ hôi trên trán rầm rầm lăn xuống. Gã ta không nghĩ tới lại gặp phải Lâm đại sư.
Cái này mẹ nó lại là một nhân vật lớn, phát hiện ra chuyện thì tuyệt đối sẽ không buông tay, so với cảnh sát còn khó chơi hơn.
"Ừm, tôi là. Đến đây nói một chút xem anh muốn làm gì, những bộ quần áo này là cho ai mặc? Anh rất lợi hại nha, từ ba năm trước án cao nhất đã nâng lên tử hình rồi đó. Vậy mà cũng dám liều mạng như thế."
Lâm Phàm không ngờ lại có chuyện như vậy, con mẹ nó đúng là cầm thú, ngay cả học sinh tiểu học cũng không buông tha.
Nếu không phải mình có thêm cái tâm nhãn, đến cửa hàng nhỏ mua đồ thì có khi thật sự là không gặp được. Đến lúc đó, lại không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Trong lòng Dương Đông hoàn toàn bối rối, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp. Nếu như gặp phải người khác thích xen vào việc của người khác thì gã ta sẽ có biện pháp rời đi.
Nhưng hiện tại người trước mắt đây lại chính là Lâm đại sư. Cho dù gã ta có bản lĩnh lớn thì cũng không chắc chắn có thể rời đi.
…