Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1986 - Chương 1986 - Lên Đồn Cảnh Sát Mà Giải Thích

Chương 1986 - Lên đồn cảnh sát mà giải thích
Chương 1986 - Lên đồn cảnh sát mà giải thích

Chương 1986: Lên đồn cảnh sát mà giải thích

"Tôi... Tôi, mấy cái này là tự tôi mặc. Tôi thích mặc những bộ quần áo này, tôi có sở thích này, vì vậy nên tôi đến đây.” Dương Đông cũng không biết mình đang nói cái gì nhưng gã ta cũng chỉ có thể nói như vậy, hy vọng có thể che đậy qua cửa ải.

"Ồ, tự mình mặc à. Vậy cô gái nhỏ này là sao? Vừa rồi tôi thấy anh hình như rất muốn kéo người vào thì phải. Muốn kéo vào làm gì?" Lâm Phàm hỏi.

Dương Đông sợ hãi: "Tôi không biết cô bé này. Không phải, tôi chỉ muốn cô bé chụp ảnh giúp tôi, không có ý gì khác. Thật đó, làm sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy? Đây đều là hiểu lầm.”

“Ồ, là như vậy à." Lâm Phàm gật đầu, không ngờ lại là thế.

"Đúng, chính là như vậy, tuyệt đối không phải như anh nghĩ. Anh nhất định phải tin tưởng tôi." Dương Đông khẩn trương nói, trái tim sợ hãi đến mức đập thình thịch, thậm chí hai chân cũng bắt đầu run rẩy. Gã ta thật sự sắp bị dọa chết.

Nhất thời, Lâm Phàm tát mạnh vào vai Dương Đông: "Anh coi tôi như kẻ ngốc đúng không?”

Ánh mắt hắn nghiêm túc lại. "Đi, nơi này không thích hợp với anh, đi cục cảnh sát với tôi một chuyến nào." Lâm Phàm túm lấy Dương Đông, muốn đi về phía cục cảnh sát.

Phịch!

Dương Đông lập tức quỳ rạp xuống đất, ôm chân Lâm Phàm: "Lâm đại sư, cầu xin ngài! Đừng dẫn tôi đến cục cảnh sát! Tôi đây là bị mỡ lợn che mắt, cho tôi một cơ hội, về sau tôi cam đoan không dám nữa. Tôi thật sự không dám nữa! Cầu xin ngài buông tha cho tôi đi!"

“Đừng nói nhảm, buông tha cho anh thì chính là làm người khác bị thương. Đi theo tôi! Còn con mẹ nó quỳ xuống, để xem anh nặng bao nhiêu." Lâm Phàm không nói hai lời, lập tức xách áo sau của Dương Đông đi về phía phía xa.

Hắn không thể nào ngờ được, dĩ nhiên lại có loại người này.

Bình thường trên mạng xem một ít hình ảnh cũng chỉ là xem cho vui thôi. Người lớn trêu chọc trẻ con, không nghĩ tới thật sự lại có loại người đáng chết như vậy.

Hơn nữa trong mắt Lâm Phàm, cô bé này cũng không giống như thuộc loại gia đình hỗn loạn, không có người quản giáo.

Xem ra trong này nhất định có chuyện gì đó.

"Đừng mà Lâm đại sư. Ngài là người tốt, cầu xin ngài thả tôi đi. Tôi không thể đến cục cảnh sát, không thể đi được."

"Không đúng, tôi chưa làm gì cả, anh lại không có chứng cứ, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi!"

Dương Đông đã bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, giống như là làm sai chuyện gì đó rất lớn lại bị người ta phát hiện, bị dọa đến mức không biết nên làm cái gì.

Lâm Phàm gọi ngay một chiếc taxi, nhét Dương Đông vào, sau đó để cho cô bé kia ngồi ở phía trước.

"Tài xế, đến đồn cảnh sát."

Ban đầu tài xế lái xe cũng không để ý. Nhưng đột nhiên ông ta phát hiện ra tình huống có gì đó không ổn.

Bởi vì, có một số thông tin quan trọng lọt vào tai ông ta.

"Lâm đại sư, cầu xin anh, buông tha cho tôi đi."

"Lần sau tôi không dám nữa, đừng đưa tôi đến cục cảnh sát. Cầu xin anh!"

"Lâm đại sư, tôi không thể bị phát hiện được, nếu không, tôi sẽ thật sự xong đời. Cầu xin ngài!"

"Đây mới chỉ là lần đầu tiên thôi, thật sự là lần đầu tiên của tôi mà..."

Gã ta khóc đầy mặt, nước mũi cũng chảy ra. Chỉ cầu Lâm đại sư có thể buông tha gã ta chứ nếu không gã ta thật sự chỉ còn một con đường chết.

Lâm Phàm: "Lần đầu tiên? Anh không biết bản đại sư đây biết cái gì sao?”

Hắn cũng không thể ngờ được tên khốn này lại láu cá như thế, vậy mà dám nói đây là lần đầu tiên.

Tài xế: "Lâm đại sư, gã khốn này đã gây ra chuyện gì vậy? Không phải là lừa bán cô bé này đấy chứ?”

Ông ta cũng không kích động nhiều lắm. Tuy rằng hiện giờ danh tiếng của Lâm đại sư rất lớn nhưng muốn gặp vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy, chỉ cần đến phố Vân Lý là có thể gặp được.

"Gã ta gây ra chuyện còn nghiêm trọng hơn cả việc bắt cóc." Lâm Phàm nói.

Ngay từ đầu tài xế còn chưa có phản ứng được. Thế nhưng qua lời nói của Dương Đông lại nghe ra được một khả năng khác, sau đó vẻ mặt trấn định nói: "Lâm đại sư, không phải gã ta là..."

Lời cuối cùng này không nói ra, dù sao cũng ảnh hưởng không tốt, cô bé này còn ở trên xe đó.

"Ừm, tài xế, ông đoán rất đúng, cho nên phải đưa hắn đến cục cảnh sát. Hơn nữa theo tôi đấy, đây còn không phải là lần đầu gã ta phạm tội, là một tay già đời thì đúng hơn." Lâm Phàm nói.

Người lái xe nghe thấy, tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Ông ta cũng là người làm cha, không ngờ lại có loại người này tồn tại.

"Thật sự là thứ súc sinh, không sợ bị trời phạt hay sao? Loại người này nên đưa đến cục cảnh sát. Cô bé này, mới có mấy tuổi chứ? Mười hai mười ba tuổi thôi, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy, đồ cầm thú.”

Tài xế cũng một đường hùng hùng hổ hổ nói. Nếu không phải đang lái xe, có khi ông ta còn phải giáo huấn cho gã này một trận.

Bình Luận (0)
Comment