Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1987 - Chương 1987 - Bị Doạ Đến Mức Này Rõ Ràng Là Chuyện Lớn

Chương 1987 - Bị doạ đến mức này rõ ràng là chuyện lớn
Chương 1987 - Bị doạ đến mức này rõ ràng là chuyện lớn

Chương 1987: Bị doạ đến mức này rõ ràng là chuyện lớn

Lúc này, Dương Đông phát hiện ra việc cầu xin tha thứ đã không dùng được, cho nên gã muốn trực tiếp nhảy ra khỏi xe. Vừa định mở cửa thì lại phát hiện cửa xe đã bị khóa lại.

"Hừ, còn muốn mở cửa xe nhảy xuống. Nói cho mày biết, không có khả năng đâu, tao đã khóa hết cửa xe, để xem mày làm thế nào." Tài xế mắng.

Đôi mắt Dương Đông đầy tơ máu nói: "Đây là chúng mày muốn ép tao chết đúng không?”

Lâm Phàm lắc đầu: "Không phải muốn ép anh chết, mà là con người, làm chuyện sai thì phải nhận. Mà anh cũng phải cho mọi người một lời giải thích.”

“Tao con mẹ nó liều mạng với mày." Dương Đông vung nắm đấm lên, đấm về phía Lâm Phàm.

"Được lắm." Lâm Phàm nở nụ cười, đây là lần đầu tiên gặp được người dám động thủ với mình. Bây giờ không ai là không biết năng lực của hắn. đến nỗi cú đấm của Dương Đông này gần như yếu đuối vô lực, không có nửa điểm tác dụng.

Hắn thuần thục khống chế Dương Đông, ép hắn lại trên ghế ngồi.

Tài xế nhìn gương chiếu hậu một chút: "Lâm đại sư, có muốn tôi dừng xe để cho anh giáo huấn gã này một chút hay không?”

Lâm Phàm: "Không cần, cứ chạy thẳng đến đồn cảnh sát.”

Tài xế: "Được rồi, loại người này nên để cho gã ta bị xử phạt. Loại người chó đẻ này, văn hóa bại hoại. Nếu không phải Lâm đại sư phát hiện ra thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Tuy nhiên khi tài xế nhìn thấy cô nhóc ngồi bên cạnh vậy mà không nói gì thì nổi lên tò mò: "Lâm đại sư, sao cô bé này lại không khóc không nháo gì vậy?”

Lâm Phàm: "Đã bị tôi thôi miên rồi."

Tài xế vừa nghe thấy lời này đã lập tức sợ ngây người. Không ngờ Lâm đại sư còn có năng lực này. Nếu không phải tận mắt ông ta nhìn thấy thì thật đúng là không thể tin được.

"Mẹ nó, tôi phải tăng tốc. Nhất định phải đem loại súc sinh này đưa đến cục cảnh sát trước đã."

Tài xế ổn định, thứ nhất an toàn, thứ hai chính là tốc độ. Ông ta đã có chút vội vàng, muốn đưa gã này đến nơi trước đã.

Tuy nhiên ông ta cũng không chụp ảnh, cũng không hỏi nhiều. Dù sao cô bé này còn nhỏ, nếu như mình chia sẻ lên vòng bạn bè, để cho người ta chỉ trích tên súc sinh này thì chỉ sợ cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cô bé này, cho nên ông ta nhịn xuống.

Rất nhanh đã đến đồn cảnh sát.

Lúc Dương Đông nhìn thấy mấy chữ ‘đồn cảnh sát’ thì cả người đều choáng váng, thậm chí đã tuyệt vọng.

Gã ta biết mình xong đời rồi, thật sự hoàn toàn xong đời, đã không còn cứu được.

Giờ khắc này, Dương Đông nhìn về phía Lâm đại sư: "Tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn đội mũ trùm đầu."

“Được." Lâm Phàm nhìn thoáng qua, tìm ngay một chiếc túi nilon trong suốt, đeo ngay vào đầu gã ta rồi lập tức lôi gã ta xuống xe.

Cái này là đội hay không đội có gì khác nhau đâu.

"Tài xế, bao nhiêu tiền?" Lâm Phàm móc ví ra chuẩn bị trả tiền.

Tài xế trực tiếp xua tay: "Lâm đại sư, không cần tiền. Ngài ngồi xe, làm sao tôi có thể đòi tiền chứ?”

Lâm Phàm: "Không được, tiền này tôi nhất định phải đưa, ai kiếm tiền cũng đều vất vả cả.”

“Ôi dào, Lâm đại sư. Việc chính sự quan trọng hơn, sao còn nói những thứ này. Đợi lát nữa đi ra đưa cho tôi là được, tôi đi vào cùng anh." Người lái xe nói.

"Được." Lâm Phàm ngẫm lại thấy cũng được. Thẳng tay lôi kéo Dương Đông đi vào trong cục cảnh sát, Lý Hiểu Hiểu cũng đồng thời đi theo bên người.

Khi vừa đến cửa cục cảnh sát thì nghe thấy tài xế đạp chân ga rồi rời đi.

"Cái này..." Lâm Phàm bất đắc dĩ, không nghĩ tới tài xế lại đi luôn, ngay cả tiền xe cũng không cần. Thế này thì còn gì để nói nữa đâu.

Cảnh sát đi ngang qua nhìn thấy Lâm đại sư, không khỏi tò mò: "Lâm đại sư, xảy ra chuyện gì?”

Lâm Phàm chỉ vào Dương Đông: "Tên này phạm tội bị tôi bắt được đưa về đây. Cục trưởng Lưu của các anh có ở đây không?”

“Có! Giờ tôi sẽ lập tức đi báo cho cục trưởng Lưu.” Cảnh sát lập tức chạy về phía tòa nhà văn phòng. Cậu ta biết, nếu Lâm đại sư tới thì chắc chắn không có chuyện nhỏ. Chuyện này nhất định rất nghiêm trọng.

Khi sắp bước vào đồn cảnh sát, Dương Đông hoàn toàn tê liệt, nằm thẳng trên mặt đất.

"Đừng! tôi không muốn đi vào! Lâm đại sư, tôi van xin anh, anh buông tha cho tôi đi. Tôi lạy anh, tôi không thể đi vào đó được.” Dương Đông gào to, gã ta bị dọa đến mềm cả chân.

Lâm Phàm nhìn Dương Đông nằm trên mặt đất giống như chó chết thì không khỏi buồn cười, sau đó gọi to vào bên trong cục cảnh sát: "Mấy đồng chí cảnh sát đến đây đưa gã này vào đi!”

Các cảnh sát rất quen thuộc với Lâm đại sư. Sau đó, mấy cảnh sát viên cường tráng đi ra, mỗi người một tay một chân, trực tiếp nhấc lên đưa gã ta vào bên trong.

Bọn họ không cần hỏi đối phương phạm vào chuyện gì, chờ đến lúc vào bên trong tự nhiên sẽ biết.

Lâm đại sư chính là khắc tinh của tội phạm. Tuy rằng có một đoạn thời gian không bắt được những tội phạm này nhưng với năng lực của Lâm đại sư, họ vẫn rất tin tưởng.

Nhất là bên cạnh còn có một cô bé thì đó nhất định là chuyện vô cùng khó lường.

Lại nhìn cái tên tội phạm một chút, bị dọa đến mức không dám tiến vào, vậy thì chắc chắn là chuyện lớn rồi.

Bình Luận (0)
Comment