Chương 1988: Cứng miệng không khai
Tại đồn cảnh sát.
Dương Đông ngồi đó, trên tay đeo còng tay, thần sắc hốt hoảng. Ánh mắt láo liên nhìn về phía bốn phía vô định lộ vẻ hoảng sợ.
Nhất là khi đến nơi này mà trong lòng lại có quỷ, sao có thể không hoảng hốt cho được.
Gã ta không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như thế này. Nếu như sớm biết sẽ như vậy, gã ta tuyệt đối sẽ không hẹn gặp ở khách sạn Tình Yêu Biển, chắc chắn phải đi nơi khác.
Không, gã ta tuyệt đối sẽ không tiêu tiền, tuyệt đối sẽ không tới đó.
Lưu Hiểu Thiên sửng sốt: "Lâm đại sư, ngài nói cái gì? Gã kia muốn..."
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, may mà tôi gặp được, nếu không đã xảy ra chuyện rồi. Chuyện này tôi thấy không đơn giản, cần phải điều tra thật kỹ một phen.”
Lưu Hiểu Thiên: "Ừm, việc này tôi biết rồi, nhất định phải điều tra thật tốt một phen. Bây giờ những người này thật đúng là ghê gớm, cái gì cũng dám chơi.”
Lâm Phàm chắc chắn sẽ theo dõi việc này: "Đi qua xem một chút, xem cuối cùng là như thế nào.”
“Tình huống của cô bé kia là gì?” Lưu Hiểu Thiên hỏi. Sau khi cô bé kia đến thì vẫn ngồi ở chỗ đó, không khóc cũng không nháo, giống như không hề biết cái gì.
Lâm Phàm: "Bị tôi thôi miên, để cô bé tạm thời bảo trì im lặng. Chờ đến khi kết thúc thẩm vấn người đàn ông kia thì sẽ hỏi lại cô bé ấy xem sao.”
"Ừm, hiểu rồi." Lưu Hiểu Thiên gật đầu. Anh ta cũng muốn nhìn xem, người đàn ông có thể dám làm ra chuyện như vậy rốt cuộc là người nào.
Phòng thẩm vấn.
Một sĩ quan cảnh sát kiểm tra túi xách của đối phương, vừa ghi chép báo cáo.
"Một đôi tất chân."
"Một bộ trang phục mèo"
"Một bộ trang phục học sinh."
"Tình… Một bộ đồ chơi tình dục.”
Lúc nói đến đây, cảnh sát kiểm tra túi xách cũng quái dị nhìn đối phương. Khá lắm, cũng mẹ nó biết chơi mà.
Nhưng khi nhìn thấy cô bé vẫn ngồi ở chỗ đó, trong lòng cảnh sát cũng như có lửa giận thiêu đốt. Đúng là cầm thú.
"Ba cái Durex"
"Hai viên Viagra.”
Lục tục kiểm tra, lấy ra rất nhiều thứ. Mấy thứ này nói ra đều làm cho người ta đỏ mặt.
Cảnh sát phá án cầm chặt cây bút trong tay, suýt chút nữa có thể bẻ gãy.
Anh ta không ngờ tới, người này lại cầm thú như thế. Tuy nhiên cũng may bị Lâm đại sư phát hiện. Nếu như Lâm đại sư không phát hiện thì hậu quả là gì được?
Thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
"Một đầu đĩa DVD."
Sau khi thiết bị cuối cùng được lấy ra, túi trống rỗng.
Bốp!
Đột nhiên, cảnh sát phá án vỗ mặt bàn, vẻ mặt nghiêm khắc: "Nói, mấy thứ này của anh là muốn định làm gì?”
Dương Đông lắp bắp nói: "Tôi... Chính tôi dùng, tôi chẳng làm gì cả.”
Viên cảnh sát: "Không làm gì cả? Tôi thấy anh là muốn làm nhưng làm chưa thành. Tôi khuyên anh tốt nhất nên thành thật khai báo.”
"Tôi thực sự không làm gì cả. Tôi thích mang theo những thứ này thì sao chứ? Tôi cứ có sở thích này đấy! Mỗi ngày ra ngoài, không mang theo những thứ này tôi không có cảm giác an toàn. Có quy định nào nói là ra ngoài không được mang theo những thứ này sao?”
Dường như Dương Đông nghĩ ra cái gì đó, ngay từ đầu thì bối rối còn đến bây giờ lại trấn định.
Gã ta hiểu ra rằng nếu như mình chưa làm cái gì thì đối phương cũng không có chứng cứ. Dù sao chỉ cần gã ta một mực khẳng định mình không làm gì thì đối phương còn có thể làm gì chứ?
Cảnh sát phá án nhìn Dương Đông: "Tôi thấy anh không muốn thành thật khai báo có đúng không?”
Nếu như tin đối phương thì đúng thật là đồ ngu.
Mang theo mấy thứ này ra cửa, còn có một cô bé ở đây. Nếu như không có gì sai trái thì đúng thật là gặp quỷ.
Dương Đông một mực khẳng định: "Tôi có gì mà khai báo chứ, mau thả tôi ra ngoài. Tôi chẳng làm cái gì cả, mấy thứ này là tôi chuẩn bị vứt đi, các người bắt tôi lại là muốn làm gì?”
Cảnh sát nhân dân: "Vậy tôi hỏi anh, tình huống của cô bé kia là sao?”
Dương Đông lắc đầu: "Chẳng có tình huống gì cả, tôi chỉ tiện hỏi đường, cái này chẳng nhẽ cũng phạm pháp hay sao?”
Hiện tại gã ta đã nghĩ kỹ rồi, có chết cũng không thể thừa nhận. Nếu như thừa nhận thì thật sự sẽ gặp xui xẻo.
Hơn nữa, bây giờ họ cũng không thể làm gì được gã ta. Gã ta cũng chưa làm gì cả, không có chứng cứ họ cũng không thể làm gì gã ta.
"Cục trưởng Lưu, Lâm đại sư..."
Cảnh sát phá án nhìn thấy lãnh đạo thì gật đầu, sau đó nói: "Người này chết không thừa nhận. Gã ta nói là không biết đối phương, chỉ là hỏi đường. Mấy thứ này là gã ta mang theo để chuẩn bị vứt đi.”
Lưu Hiểu Thiên: "Thông báo cho gia đình, và cả đơn vị làm việc cũng thông báo qua một câu.”
“Tôi hiểu rồi." Cảnh sát gật đầu, loại chuyện này, nhất định phải thông báo, hơn nữa thông báo cũng có chút uy hiếp nhất định đối với những người này.
Quả nhiên, Dương Đông vừa nghe thấy thông báo cho người trong nhà, còn thông báo cho đơn vị làm việc thì lập tức hoang mang.
"Các anh làm gì vậy? Các anh có chứng cứ gì chứng minh tôi có quan hệ với chuyện này chứ! Không có mà các anh làm vậy là vu hãm người đó.”