Chương 1989: Anh lừa tôi
Lưu Hiểu Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Dương Đông: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên thành thật khai báo, đừng chờ chúng tôi điều tra ra. Khi đó thì anh có thành thật cũng đã muộn rồi.”
Ánh mắt Dương Đông có ý né tránh: "Tôi thành thật khai báo cái gì chứ? Tôi chưa hề làm cái gì mà.”
Viên cảnh sát: "Cục trưởng Lưu, người này có trình độ học vấn cao, còn là một quản lý bộ phận.”
Lưu Hiểu Thiên: "Khá lắm, thông báo cho người nhà của gã ta, trước tiên gọi người nhà của gã ta tới đã.”
Dương Đông phản kháng, mặt đỏ tai hồng.
"Các anh muốn làm gì? Các anh không có bất kỳ chứng cứ gì đã gọi người nhà tôi tới đây, tạo thành ảnh hưởng cực lớn cho tôi. Tôi sẽ kiện các anh."
Lâm Phàm vốn không muốn nói thêm gì nhưng ngẫm lại vẫn nói: "Thật ra thì xem điện thoại di động của gã ta cũng được, biết đâu trong điện thoại di động còn có tin tức gì đó.”
Khi lời này vừa nói ra, Lưu Hiểu Thiên nhất thời phản ứng lại.
"Đúng, xem điện thoại một chút."
Sắc mặt Dương Đông khẽ biến: "Đây là riêng tư cá nhân, các anh không thể làm như vậy."
“Cục trưởng Lưu, cái này có mật khẩu." Cảnh sát nói.
Lưu Hiểu Thiên nhìn đối phương: "Mật khẩu là bao nhiêu?”
Dương Đông lắc đầu: "Mật khẩu? Mật khẩu nào? Điện thoại này tôi không biết là của ai, sao tôi có thể biết mật khẩu là gì chứ?”
Lưu Hiểu Thiên nhìn đối phương: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên phối hợp với chúng tôi, không nên tránh né hết lần này đến lần khác.”
Dương Đông hét lên: "Tôi tránh né cái gì chứ! Điện thoại này không phải của tôi! Làm sao tôi biết mật khẩu là bao nhiêu.”
Lâm Phàm tiến lên, cầm điện thoại di động tới: "Để tôi xem.”
Cảnh sát đưa điện thoại di động cho Lâm đại sư, chỉ là không biết Lâm đại sư sẽ có cách gì. Còn người như Dương Đông này, bọn họ đã gặp qua không ít.
Chúng đều rất cứng miệng, một hỏi ba không biết. Khi sự tình bị vạch trần, ai nấy đều cầu xin tha thứ nhanh hơn bất cứ ai.
Lâm Phàm nhìn Dương Đông, lại nhìn điện thoại di động, sau đó trực tiếp nhập sáu số mật khẩu.
m thanh mở màn hình thanh thúy truyền đến.
Màn hình mở khóa.
Dương Đông nghe thấy âm thanh này, nhất thời sắc mặt bị dọa đến trắng bệch: "Sao anh có thể biết mật khẩu của tôi chứ.”
Lâm Phàm cười: "Biết mật khẩu của anh rất dễ dàng mà. Không phải là 123456 sao?"
“Tôi nhổ vào, mật khẩu của tôi là 895714 cơ mà."
Đột nhiên!
Dương Đông sửng sốt, chỉ thấy Lâm đại sư lấy từ trong túi ra một cái điện thoại di động: "Thật ra thì vừa rồi tôi mở cái điện thoại này. Còn điện thoại di động của anh thì làm sao tôi có thể biết mật khẩu được chứ."
“Thế nhưng bây giờ tôi đã biết rồi nhé."
"Anh lừa tôi..."
Dương Đông quá mức lo lắng và sợ hãi nên trong khoảng thời gian ngắn đã bị Lâm Phàm lừa.
Xoạch!
Âm thanh mở khóa màn hình vang lên.
"Không phải tôi lừa anh, mà là anh không thành thật, thật ra thì anh cứ khai báo thì cái gì cũng ổn. Tuy rằng sẽ bị phạt nhưng ít nhất còn có có thể cứu vãn, cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy."
Lâm Phàm lắc đầu, nhìn tình hình trong điện thoại di động, WeChat, QQ, sau đó mở QQ ra.
Ting ting ting!
Tin nhắn không ngừng nhảy lên, có rất nhiều nhóm, cũng rất nhiều tin nhắn.
Liếc mắt nhìn qua mà hoa cả mắt, cũng không biết nên xem tin nhắn nào trước.
Lâm Phàm lập tức đưa điện thoại di động cho viên cảnh sát bên cạnh nói: "Anh nhìn kỹ xem, trong này có tin tức nào khả nghi không."
“Vâng." Cảnh sát nhận lấy điện thoại di động bắt đầu kiểm tra. Anh ta rất nghiêm túc xem những tin nhắn này, không bỏ qua một cái nào.
Ngay sau đó, cảnh sát kia đã tìm thấy một nhóm.
"Lâm đại sư, anh xem này, chuyện này có vấn đề."
Lâm Phàm nhận lấy điện thoại di động, cẩn thận nhìn. Quả nhiên, nhóm này có vấn đề, bên trong không nói nhiều nhưng lại có không ít tin tức làm cho người ta cảm thấy việc này không đơn giản.
Sau đó hắn mở ra, có một tin nhắn trò chuyện.
"Năm ngàn đồng, mười ba tuổi..." Lâm Phàm đọc ra. Mà Dương Đông nghe được những lời này thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không biết nên nói cái gì.
"Tôi..." Dương Đông muốn mở miệng nhưng lại bị cắt đứt.
Viên cảnh sát: "Dương Đông, bây giờ chứng cứ đã có đây rồi, tôi hy vọng anh có thể thành thật trả lời. Đừng tưởng là không làm thì sẽ không có chuyện gì, hiểu không?”
Cổ họng Dương Đông khẽ động, sắc mặt rất khó coi. Gã ta bị phát hiện, không có bất kỳ cơ hội nào.
Lưu Hiểu Thiên: "Lâm đại sư, anh nói xem chuyện này bây giờ nên làm thế nào?”
Lâm Phàm: "Tôi đi hỏi cô bé kia xem tình huống là gì. Tôi cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, chắc chắn có gì đó mà chúng ta không biết.”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu. Anh ta rất tán thành với những gì Lâm Phàm nói.
"Vẫn là đến văn phòng của anh thì tốt hơn." Lâm Phàm nói.
Ở chỗ này nhiều người như vậy, lại có nhiều cảnh sát thế này. Nếu để cho cô bé kia cảm thấy sợ hãi thì không tốt lắm.
"Các anh tiếp tục thẩm vấn hắn đi."
Lúc Lưu Hiểu Thiên đi theo Lâm đại sư lên đã dặn dò các đồng nghiệp tiếp tục thẩm tra gã ta.
Chuyện này họ cũng sẽ không che dấu hộ gã ta được, chắn chắn phải thông báo cho người nhà và công ty của gã ta.
Đối với loại hành vi này, bọn họ phải nghiêm khắc diệt trừ. Tuyệt đối sẽ không cho đối phương cảm thấy may mắn trong lòng. Đồng thời đối phương là lần đầu phạm phải hay là đã từng vi phạm nhiều lần cũng phải điều tra rõ ràng.