Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1998 - Chương 1998 - Cuộc Thi Bài Hát Tiếng Anh

Chương 1998 - Cuộc thi bài hát tiếng Anh
Chương 1998 - Cuộc thi bài hát tiếng Anh

Chương 1998: Cuộc thi bài hát tiếng Anh

Trên mạng bình luận rất sôi nổi, chuyện này không phải chuyện nhỏ mà là một chuyện lớn.

Đồng thời, một số phụ huynh mang thai đứa con thứ hai, khi nhìn thấy tin tức này cũng sửng sốt, không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh của gia đình mình. Sau đó nhanh chóng gọi cho người nhà đến bàn bạc, đưa con ra ngoài chơi một chút, quan tâm nhiều hơn. Hơn nữa còn phải giao tiếp và nói chuyện thật tốt với chúng.

Đối với họ, nếu như những gì trên tin tức nói đều là thật thì quá khủng bố rồi.

Loại người ra tay với trẻ em thế này thật đáng sợ, nếu thực sự xảy ra chuyện thì hối hận sẽ không kịp nữa.

Khi người phụ trách công ty phần mềm chat nhìn thấy tin tức này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyện này nhất định phải nhanh chóng làm tốt.

Nếu được điều tra nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Sau đó lập tức hạ lệnh niêm phong, chỉ cần có những nội dung liên quan thì tất cả đều niêm phong, thậm chí có thể nói là thà giết nhầm một nghìn cũng không muốn bỏ sót một người.

Trong nháy mắt, trong phần mềm trò chuyện, những nhóm liên quan đều bị chặn hết, không có bất kỳ dấu hiệu hoạt động nào, cũng không có lời giải thích gì, niêm phong chính là niêm phong.

Một số chủ nhóm khi phát hiện ra tình huống này cũng kêu trời oán đất. Khó khăn lắm mới thành lập được nhóm này, cứ như vậy mà không còn nữa, cũng quá xui xẻo rồi.

Phố Vân Lý.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy những tin tức này thì cười phá lên, không ngờ bọn họ hành động nhanh như vậy.

“Ông chủ nhỏ, tầm nhìn của cậu tốt thật đấy.”

“Đúng đó, nếu không phải gặp được ông chủ nhỏ thì hậu quả thực sự khó có thể tưởng tượng được.”

Những người dân đến xếp hàng trước cũng giơ ngón tay khen ngợi.

Họ cũng vừa nhìn thấy những tin tức này, cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này. Họ thực sự không tưởng sẽ có tình huống như vậy tồn tại, dù sao nếu để họ dùng đầu óc suy nghĩ thì cũng là chuyện không thể.

Nhưng bây giờ có vẻ như mãi mãi cũng đừng cho rằng những chuyện mà bản thân không thể, mà là thực sự không thể.

Thực ra vẫn còn có rất nhiều chuyện xảy ra khiến người ta khó hiểu, thậm chí có thể nói là không dám tin.

Đối diện với lời khen của người dân, Lâm Phàm bĩnh tĩnh gật đầu, hắn cũng đã coi như tiếp nhận lời khen này.

Dù sao những lời này đều là lời nói thật, vốn dĩ tầm nhìn của mình tốt, vừa nhìn là có thể nhìn thấu bộ mặt thật của chuyện này.

Về phần những tên biến thái thái kia bây giờ như thế nào, chắc hẳn là bọn chúng phải đối mặt với những ô cửa sổ sắt lạnh lẽ rồi, còn chuyện sau đó thì hắn thực sự quản không nổi nữa.

Dù sao thì bản thân hắn cũng chỉ là một ông chủ nhỏ bán bánh kếp.

“Được rồi, các vị mau chóng xếp hàng đi, chờ lát nữa rút số.” Lâm Phàm xua tay nói.

Điền Thần Côn thuần thục cầm thẻ số tiếp tục phát, nhìn người dân trước mặt nhiều như vậy, lòng ông ta cũng rất đau xót.

Vốn dĩ đều là của cái, đến cuối cùng mỗi ngày cứ thế chỉ có thể bán cho mười người, không thể không nói rằng đây cũng là một loại tội lỗi đó.

Mấy ngày sau!

Đối với Lâm Phàm thì gần đây cũng rảnh rỗi, mỗi ngày đến phố Vân Lý bán bánh kếp, khoác lác và trò chuyện vu vơ với mọi người.

“Trời ơi, ngày nào cũng lặp đi lặp lại những ngày này thật là nhạt nhẽo, nhưng Cẩu gia thì lại thấy thoải mái, mỗi ngày đều có thể ra ngoài chơi, thật ngưỡng mộ quá đi!” Triệu Chung Dương nghịch điện thoại nói.

Lâm Phàm nhìn bên ngoài, Cẩu gia đang bị một đàn chó con vây quanh, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của nó cũng chua xót giùm cho Cẩu gia.

Chỉ là Triệu Chung Dương không hiểu tiếng chó, nếu không cũng sẽ biết chú chó đang gầm thét cái gì.

“Lũ chó con này mau đi ra chỗ khác đi.”

“Ui da, không được cắn ở đây.”

Có chó con, Cẩu gia cũng không rảnh tay, chỉ khi chăm sóc đám chó con này xong thì nó mới có thể đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, cũng coi như là vất vả cho nó rồi.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn điện thoại, trên weibo đã có chủ đề mới nhất,

“Cuộc thi Bài hát Tiếng Anh toàn cầu chính thức bắt đầu, đại minh tinh quốc tế đang chờ bạn.”

‘Tạm thời trong nước chỉ có một ca sĩ báo danh, đó chính là Kim Xán’

Lâm Phàm rất tò mò về cuộc thi Bài hát Tiếng Anh quốc tế này như thế nào, nhưng nhìn thoáng qua cũng coi như là đã hiểu, hóa ra là cuộc thi ca hát toàn cầu.

Nhưng Kim Xán là ai?

Trái lại có chút xa lạ, nghĩ kỹ lại thì hình như là một ca sĩ rất giỏi.

Chỉ là, đột nhiên, hắn phát hiện chuyện này có gì đó không đúng, mình chẳng làm gì cả mà tại sao chuyện này cũng dính líu đến mình?

“Ôi, chỗ chúng ta không có ai nữa hay sao? Chỉ có Kim Xán dám lên thôi ư?”

“Còn Ngô Hoán Nguyệt kia thì sao? Gần đây ở trong nước không phải cầm giải thưởng đến mềm cả tay rồi sao? Cuộc thi lớn như vậy sao lại không tham gia vậy chứ?”

“Đây là cuộc thi quốc tế, một bài hát tiếng Trung thì lên làm gì? Cho người ta nghe nhạc đệm sao?”

“Cô ấy không phải có Lâm đại sư là bậc thầy sác tác nhạc đứng phía sau hay sao?”

“Hừ, Lâm đại sư cũng không chịu được, cũng không phải là tiếng Trung, tiếng Anh của Lâm đại sư rất kém.”

“Sao cô biết?”

Bình Luận (0)
Comment