Chương 2004: Lâm đại sư sáng tác nhạc
Triệu Chung Dương nhìn Lâm Phàm vùi đầu viết bài hát, lặng lẽ nói với nhóm bạn trong livestream.
"Anh Lâm nhất định rất thống khổ, vừa rồi anh ấy mới nhìn xem thời gian, nhất định là lo lắng thời gian trôi qua quá nhanh."
Cư dân mạng trong phòng livestream thi nhau cảm thán.
"Haizz! Thật ra Lâm đại sư không cần phải như vậy. Cho dù viết không được thì cũng không sao. Dù sao tôi cũng sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh ấy."
"Đúng vậy! Hiện tại trên mạng có vài người mắng anh ấy, thật là làm cho người ta chán ghét. Cứ làm như cái gì Lâm đại sư cũng phải biết vậy, chẳng lẽ không biết sáng tác bài hát bằng tiếng Anh cũng là một cái tội hay sao?"
"Đúng vậy! Những bài hát mà Lâm đại sư viết cho Ngô Hoán Nguyệt tôi đều thích nghe, chẳng lẽ như vậy còn không thể chứng minh được cái gì sao?"
"Không sai! Anh Dương, anh mau an ủi Lâm đại sư đi, đừng để Lâm đại sư có áp lực quá lớn."
"Haizz! Thật sự là làm khổ Lâm đại sư rồi. Rõ ràng không hiểu tiếng Anh lại còn phải cố ép bản thân mình. Loại cảm giác này, tôi đã cảm nhận qua. Rõ ràng là không biết thứ gì đó nhưng lại nhất định phải làm. So với việc muốn đi ngoài nhưng lại không thể đi thì còn thống khổ hơn gấp một vạn lần."
Đúng lúc này, Lâm Phàm ném bút đi, dựa lưng vào ghế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Chung Dương: “Anh Lâm, anh đừng nóng vội, cứ từ từ. Thật ra nếu thật sự viết không được thì cũng không sao cả.”
Cậu ta an ủi. Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy anh Lâm bất lực như vậy. Với bọn họ, anh Lâm là một người vạn năng đã ăn sâu vào lòng bọn họ. Tuy bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh, cũng có chút khó chịu với tình cảnh này nhưng bọn họ rất thông cảm cho Lâm Phàm.
"Không vội cái gì? Vội cái gì? Nói giỡn sao? Chẳng lẽ tôi còn có thể không viết được sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi đã viết xong rồi. Đúng thật là mệt chết người mà.”Lâm Phàm duỗi lưng, vặn vẹo cổ, theo đó còn có tiếng xương kêu truyền đến.
"Cái gì?" Triệu Chung Dương nghe nói như vậy thì nhìn Lâm Phàm như nhìn thấy quỷ: “Anh Lâm, anh nói là anh viết xong rồi?”
Mẹ kiếp! Đùa gì thế. Lúc này mới qua bao lâu đâu chứ? Thế mà giờ đã viết xong rồi.
"Đúng vậy! Ba bài hát, hẳn là không có vấn đề gì." Lâm Phàm cười, toàn bộ mọi chuyện đã giải quyết xong, không có vấn đề gì.
Trợn mắt há hốc mồm, Triệu Chung Dương hoàn toàn chết lặng.
Ngô U Lan cũng như thế, cô cũng mơ mơ hồ hồ. Chuyện này cũng không khác gì thấy quỷ cả. Lúc này mới qua bao lâu, hơn nữa còn nói đã viết xong ba bài hát, đây là muốn dọa chết người sao?
Điền Thần Côn kinh ngạc nói: "Thằng nhóc cậu không phải là viết bậy bạ vào đó chứ?”
Lâm Phàm giơ tờ giấy trong tay lên: “Nói đùa cái gì vậy? Vậy mà nói tôi viết bậy. Tuy rằng tôi không hiểu tiếng Anh nhưng viết bài hát thì vẫn không thành vấn đề.”
Lúc này, cư dân mạng trong phòng livestream đã hoàn toàn nổ tung.
Bọn họ vẫn xem livestream từ lúc Lâm đại sư cầm bút viết, đến bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi phút mà hắn lại nói mình đã làm xong. Cho dù có đánh chết bọn họ thì cũng không tin được.
"Mẹ kiếp! Nhất định là giả rồi! Làm sao có thể nhanh như vậy được chứ? Cho dù có là nhạc sĩ siêu cấp thì cũng không thể nhanh như vậy.”
“Trên lầu, cậu thật ngốc mà! Lâm đại sư chính là siêu cấp nhạc sĩ đó. Cậu thấy những nhạc sĩ khác có thể so sánh với Lâm đại sư sao?”
"Mẹ kiếp! Cậu nói cũng đúng, nhưng cái này cũng quá dữ dằn rồi, không thể chơi như vậy được. Sáng tác ba bài hát trong hai mươi phút, đây không thể là thật được. Có phải Lâm đại sư đang nói đùa với chúng ta, biết anh Dương đang livestream nên cố ý chọc ghẹo chúng ta hay không?"
"Đối với việc này, tôi không muốn nói thêm một câu nào, bởi vì tôi đã bị Lâm đại sư vả mặt hai lần rồi, tôi không muốn bị vả mặt lần thứ ba, cho nên tôi tin tưởng Lâm đại sư vô điều kiện. Tôi tin Lâm đại sư là người trâu bò nhất."
"Tôi ủng hộ lầu trên, tôi cũng nghĩ như vậy."
Lúc này, các khán giả trong phòng livestream thảo luận rất kịch liệt. Đối với việc này bọn họ đều đã phục rồi.
Mà nhóm người có mưu đồ xấu trong livestream, khi nhìn thấy chuyện này thì cả đám đều nở nụ cười, giống như là họ đã phát hiện ra đại lục mới vậy.
Bọn họ biết lần nào Triệu Chung Dương cũng đều phát sóng trực tiếp ở phố Vân Lý bởi vậy bọn họ vẫn luôn ẩn nấp trong đó, lẳng lặng chờ đợi sự việc xảy ra.
Cho tới nay cũng không tìm thấy chuyện quan trọng gì, nhưng lúc này lại bị bọn họ nhận ra.
Hai mươi phút viết ba bài hát, chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều biết đây là chuyện không có khả năng. Hơn nữa đối tượng là Lâm đại sư thì lại càng không thể.
Tiếng Anh của hắn tệ như vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn có thể viết ba bài hát tiếng Anh?
Cho dù có đánh chết bọn họ thì bọn họ cũng không tin.
Yên lặng lưu video này lại, sau đó cắt ghép chuẩn bị tạo ra một đợt sóng gió mới. Tuy rằng không thể chèn ép đối phương trong một lần nhưng ít nhất cũng để đối phương chịu chút khổ sở.