Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 2003 - Chương 2003 - Ngày Mai Đến Lấy Đi

Chương 2003 - Ngày mai đến lấy đi
Chương 2003 - Ngày mai đến lấy đi

Chương 2003: Ngày mai đến lấy đi

Lúc Trịnh Á nhìn thấy weibo này của Lâm đại sư thì cũng sửng sốt, dường như không dám tin, nhưng không biết vì sao lại luôn cảm thấy trong lòng hoảng hốt.

Thật ra anh ta cũng được nhiều người bạn khuyên rằng không nên chống lại Lâm đại sư, nhưng trong lòng anh ta luôn cảm thấy khó chịu, nhưng cuối cùng anh ta cũng nghe theo, không trêu chọc đến Lâm đại sư. Bây giờ anh ta chỉ là chê bai Ngô Hoán Nguyệt, người bên cạnh Lâm đại sư một chút mà thôi.

Tuy rằng anh ta rất tin tưởng vào năng lực của bản thân mình nhưng nếu thật sự thua cuộc thì không khác gì tự đánh vào mặt mình.

Sau khi hắn đăng bài trên Weibo chưa lâu thì có người gọi điện thoại đến. Không cần nhìn cũng biết là ai, ngoại trừ Vương Minh Dương ra thì còn có thể là ai chứ?

"Thế nào? Đã thấy bài tôi đăng trên weibo chưa?” Lâm Phàm cười hỏi.

Vương Minh Dương ở đầu dây bên kia tỏ vẻ rất hưng phấn: “Rồi! Làm sao mà không xem được chứ, không xem thì còn là anh em tốt được sao.”

“Tôi hiểu ý của anh. Được rồi! Hôm nay nói đến đây thôi, ngày mai đến lấy bài hát đi." Lâm Phàm nói, chuyện này căn bản không có khó khăn gì.

Quả thật tiếng Anh của hắn không tốt nhưng hắn lại không cần tự mình sáng tác, dù sao trong bách khoa toàn thư có sẵn bài hát, không cần hắn tốn công sáng tác.

Vương Minh Dương khiếp sợ nói: "Thật hay giả vậy? Tốc độ của cậu cũng quá nhanh rồi đó?”

Lâm Phàm cười: “Cái này thì nhanh cái gì? Chuyện này rất đơn giản. Ngày mai anh cứ đến cửa hàng của tôi lấy là được rồi. Anh nói với Hoán Nguyệt một tiếng, chỉ cần cô ấy cố hết sức mình là được, thứ hạng không quan trọng.”

“Tôi nói này người anh em, lời này của cậu sai rồi. Cậu đã tự mình ra tay thì sao lại có thể không lấy được giải thưởng nào chứ?” Vương Minh Dương nở nụ cười. Anh ta cảm thấy người anh em của mình khiêm tốn quá mức rồi, đây rõ ràng là muốn nhìn thấy Ngô Hoán Nguyệt đoạt giải thưởng mà.

Lâm Phàm bất đắc dĩ: “Tôi tự mình ra tay cũng không thể nói là sẽ nhất định đoạt giải. Chuyện này còn phải phụ thuộc vào nhiều tình huống. Trước hết không nói chuyện với anh nữa, tôi phải suy nghĩ thật kỹ mình nên sáng tác bài hát gì đây.”

“Được, tôi không quấy rầy cậu nữa!"

Đối mặt với chuyện quan trọng như vậy, Vương Minh Dương nhất định không muốn quấy rầy người anh em của mình nên quyết đoán tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Vương Minh Dương lập tức gọi điện thoại thông báo chuyện này cho Ngô Hoán Nguyệt biết.

Ngô Hoán Nguyệt cũng đã sớm nhìn thấy weibo của anh Lâm, mà lúc này lại nhận được điện thoại của Vương tổng, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn nhưng lại vô cùng tự tin. Có dù như thế nào đi nữa thì cô cũng nhất định phải xuất ra toàn bộ thực lực mới được.

Trong văn phòng.

Vương Minh Dương cười vui vẻ, tâm trạng rất sung sướng. Sau đó lại nghĩ đến Trịnh Á kia thì lại rất khó chịu. Viết gì không viết, lại viết chuyện này, thật sự coi mình là một nhân vật lớn sao?

Phố Vân Lý.

Ngô U Lan đứng ở phía sau Lâm Phàm: “Anh Lâm, anh chuẩn bị sáng tác bài hát sao?”

Lâm Phàm tìm lấy giấy và bút ra, sau đó đặt nó trên bàn làm việc rồi chìm vào suy nghĩ.

"Anh Lâm, thật ra anh không cần vội vàng như vậy. Cho dù là sáng tác bài hát thì cũng cần phải từ từ.” Ngô U Lan nói.

Lâm Phàm lắc đầu: “Không phải! Tôi chỉ đang nghĩ rốt cuộc mình nên dùng bài hát gì, để tôi một mình suy nghĩ một chút.”

Ngô U Lan ngây người nhìn anh Lâm, sau đó đi sang đứng ở một bên.

Điền Thần Côn lắc đầu thở dài: “Haizz! Người so với người đúng là tức chết người, cuộc sống này thật sự là quá thống khổ, thậm chí có thể nói là bất hạnh.”

Lâm Phàm nằm ở đó. Sau khi nhìn thấy cả đống lời bài hát trong bách khoa toàn thư thì cũng bị choáng ngợp.

Hắn thật sự không biết tiếng Anh, ngay cả tên bài hát cũng đọc không hiểu. Sau đó hắn mặc kệ tất cả, bắt đầu chọn bừa rồi chép lại.

"Because-of-you"

Ba từ tiếng Anh này hắn hiểu, rất đơn giản, ít nhất có thể nhớ được một vài từ.

Chọn bài này.

Trực tiếp viết lời bài hát lên trên giấy trắng.

Sau đó bắt đầu phổ nhạc. Đối với người bình thường thì đây là một công đoạn rất khó, nhưng đối với hắn mà nói thì lại rất đơn giản.

Hơn nữa, hắn đã đọc lời giới thiệu về bài hát trên bách khoa toàn thư, là bài hát được giải top ten ở ba quốc gia.

Tuy rằng không biết hát về cái gì nhưng nếu có thể đoạt giải quán quân thì nhất định sẽ không kém bao nhiêu.

Chỉ là một bài hát thì nhất định không đủ, hắn phải ghi thêm mấy bài mới được.

"Yesterday-once-more"

Hắn thật sự không biết tên bài hát này là gì. Ba từ đơn nhưng hắn lại không biết một từ nào, nhưng từ cuối cùng hình như hắn có hiểu một chút. Chỉ là may mắn thay đằng sau bách khoa toàn thư có chú thích bằng tiếng Trung Quốc, tên là "Ngày hôm qua lại xuất hiện"

Tiếp tục tìm kiếm, dù sao cũng chép rồi, thôi thì cứ chọn đại thêm vài bài đi.

“Innocence"

Tên bài hát này hắn thực sự không đọc được nhưng may mắn thay, phía sau cũng có tiếng Trung Quốc "Ngây thơ."

Tuy rằng không biết hát cái quỷ gì nhưng nếu đã là bách khoa toàn thư giới thiệu thì nhất định sẽ không tệ, lấy hết.

Chép lời, phổ nhạc.

Hoàn thành.

Nhìn thời gian, tổng cộng mất có hai mươi phút.

Thực tế thì có thể nhanh hơn, nhưng không có cách nào khác, hắn không thể sao chép sai một từ nào được, vì vậy phải cẩn thận viết.

Bình Luận (0)
Comment