Chương 2002: Ai nói tiếng anh của tôi không tốt
Trong phòng làm việc.
Lúc Dương Thiến nhìn thấy tin tức này thì mặt mày cũng vì tức giận mà đỏ lên, vội vàng cầm điện thoại di động tới.
"Hoán Nguyệt, cô mau nhìn xem, đây là chuyện gì? Tình hình hiện tại có người lại muốn tiếp tục nói xấu nữa rồi.”
Ngô Hoán Nguyệt đang nghĩ đến chuyện nào đó, khi nhìn thấy tin tức này thì hé miệng nở nụ cười, giống như không tức giận chút nào.
"Hoán Nguyệt, cô không tức giận sao?" Dương Thiến hỏi.
Ngô Hoán Nguyệt cười nói: "Tôi tức giận làm gì? Tôi cảm thấy những gì họ nói đều rất đúng nha. Thật ra anh Lâm vẫn luôn giúp đỡ tôi mà. Mà tôi cũng chỉ có giọng nói mà thôi. Thật ra nếu người khác hát bài hát của anh Lâm thì nhất định sẽ nổi tiếng hơn tôi, cho nên người ta nói cũng không có gì sai cả.”
Dương Thiến che đầu: “Hoán Nguyệt , rốt cuộc là não cô bị chập đoạn nào vậy? Cô thế mà lại có thể nghĩ như vậy.”
“Được rồi, được rồi! Cô đừng để ý đến những chuyện này làm gì, thật ra nó cũng không có vấn đề gì cả." Ngô Hoán Nguyệt cười nói, ngược lại không để những thứ này trong lòng.
Phố Vân Lý!
Khi Lâm Phàm đến cửa hàng, người dân đều đã xếp hàng chờ mua bánh kếp. Đối với bọn họ mà nói, mỗi ngày tới đây mua bánh kếp là chuyện vui vẻ nhất.
Nhưng mỗi ngày chỉ có mười phần thật sự là không đủ, nhưng dần dần, cho dù không mua được bánh kếp thì cũng sẽ tới để xếp hàng, chuyện này đã tạo thành thói quen rồi.
Bán hết bánh, Lâm Phàm nằm trên ghế.
"Anh Lâm, anh đã xem tin tức chưa?" Ngô U Lan nhìn di động hỏi.
"Tin tức? Tin tức gì? "Lâm Phàm tò mò hỏi. Từ tối hôm qua đến bây giờ, hắn chưa xem điện thoại di động lần nào, nhưng nhìn vẻ mặt của Ngô U Lan thì hình như là đã xảy ra chuyện gì đó. Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, mở Weibo, ngược lại muốn xem xem có tin tức gì.
Chỉ là khi nhìn thấy tin tức thì hắn ngược lại, lại có chút kinh ngạc.
"Mẹ kiếp! Tôi đây là nằm không cũng trúng đạn sao? Còn có Trịnh Á này là ai vậy? Sao trước kia tôi sao chưa từng nghe qua?”
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi. Cái tên này có chút làm càn, thế nhưng lại dám trêu chọc đến bạn bè của hắn. Hơn nữa phát ngôn trên Weibo này lại có chút khoe khoang, điều này làm cho hắn không thể chịu đựng được.
Mà đối với tin tức sáng nay, hắn đọc mà cũng cảm thấy mơ hồ. Đây chắc là ăn no dửng mỡ, không có việc gì làm nên cố kiếm chuyện đi?
Triệu Chung Dương: “Mẹ kiếp! Anh Lâm, chuyện này nhất định là bị người có tâm lấy ra nói, đây chính là không chịu buông tha mà.”
Điền Thần Côn ngược lại rất nghi ngờ: “Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là lại có người không biết sống chết, bắt đầu yêu ngôn hoặc mê chúng trên mạng chứ?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không phải. Không phải tôi chỉ về nhà nghỉ ngơi một đêm thôi sao? Sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Aizz! Hết cách, giờ lại phải bận rộn một chuyến rồi.”
Mở Weibo ra, suy nghĩ một chút, hắn phải giải quyết chuyện này ổn thỏa mới được.
Cuối cùng, nghĩ được lời cần nói thì bắt đầu đánh chữ, sau đó đăng lên Weibo.
"Về việc Ngô Hoán Nguyệt có thể tồn tại trong giới ca nhạc hay có thể trở nên nổi tiếng có liên quan đến tôi hay không thì chúng ta không cần phải thảo luận thêm, bởi vì tôi nguyện ý sáng tác bài hát cho cô ấy. Cô ấy hát đến khi nào, tôi sẽ sáng tác đến khi đó. Cho nên loại khả năng này sẽ không tồn tại. Không cần nói bài hát của tôi có hết thời hay không, dù sao bài hát của tôi rất nhiều, một ngày ra một bài cũng không thành vấn đề."
Sau khi phát ngôn này được công bố, hắn suy nghĩ một chút, lại đăng thêm một bài viết.
"Ai nói tiếng Anh của tôi không tốt, không thể sáng tác bài hát tiếng Anh? Hôm qua tôi quên nói, Ngô Hoán Nguyệt cũng sẽ đi thi đấu, bài hát cũng sẽ do tôi sáng tác. Quả thật là tôi nói tiếng Anh không tốt nhưng lại không nói tôi không sáng tác bài hát bằng tiếng Anh được. Mọi người thật sự là suy nghĩ quá nhiều rồi."
Khi hai phát ngôn này xuất hiện, cư dân mạng vẫn đang ở trên Weibo đều choáng váng.
"Mẹ kiếp! Lâm đại sư cũng quá bá đạo đi.”
“Ha ha, cười chết tôi rồi. Lâm đại sư chính là bá đạo như thế, tôi chính là sáng tác bài hát cho Ngô Hoán Nguyệt, không phục thì cứ đến cắn tôi.”
"Quá dữ...Không có gì để nói, lý do này cũng có thể thông qua. “Không thể nói tiếng Anh nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi sáng tác bài hát bằng tiếng Anh.” Sao tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai, hình như chút mâu thuẫn."
"Trên lầu, chuyện này không mâu thuẫn một chút nào cả, bởi vì đây là Lâm đại sư, cho nên cậu không cần phải nghĩ quá nhiều."
"Không sai! Lâm đại sư đã nói không có mâu thuẫn, vậy thì nhất định là không có mâu thuẫn."
"Chờ mong! Không biết Lâm đại sư sẽ sáng tác bài hát gì, thật lòng chờ mong."
Trong phút chốc, bình luận trên mạng trở nên náo nhiệt.