Chương 2008: Dẫn Hoán Nguyệt ra ngoài thư giãn
Mười phút sau.
Dương Thiến thực sự không biết nên nói cái gì, mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu mà cứ tiếp tục như vậy. Một ngày hai mươi tư tiếng, ngủ mất bảy tiếng, thời gian còn lại đều là ca hát, như vậy ai mà có thể chịu được chứ.
Hơn nữa, lần đầu tiên hát tiếng anh, phát âm có vấn đề là chuyện hết sức bình thường ai cũng sẽ không quá quen. Hơn nữa chưa có kinh nghiệm hát tiếng anh thì muốn đạt đến trình độ cao nhất là rất khó.
Ngày thứ hai, khi Dương Thiến thấy tình huống này, cô ta biết như vậy là không được, cho nên trực tiếp gọi điện thoại cho Vương Minh Dương.
Trong điện thoại, cô ta nói ra nói hết ra tình huống hiện tại của Hoán Nguyệt.
Trong điện thoại Vương Minh Dương cũng thất thần, hoàn toàn không ngờ rằng Ngô Hoán Nguyệt lại liều mạng như vậy. Sau đó qua đó nói một chút để Hoán Nguyệt không liều mạng tập hát như vậy nữa, nhưng chân trước vừa bước người đã quên mất chuyện này.
Trong phòng làm việc.
Vương Minh Dương xoa xoa thái dương, ngay lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Phàm.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm nhàn nhã ngồi ở đó, đối với những tin tức trên mạng hắn hoàn toàn không quan tâm, nếu như quan tâm còn không phải là mệt chết hay sao.
Có điều hắn vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc là ai lại bôi nhọ bổn đại sư như vậy, hơn nữa dẫn dắt tiết tấu cũng xem như không tồi.
Đại tổng quản thủy quân mặc dù đã ra sức nhưng sức chiến đầu này hình như giảm quá nhiều rồi.
Ting ting!
Điện theo vang lên.
Khi nghe điện thoại Lâm Phàm lập tức sửng sốt, không ngờ rằng Ngô Hoán Nguyệt liều mạng như vậy.
“Đợi chút nữa tôi qua đó.”
Tắt điện thoại, hắn chuẩn bị qua đó một chuyến, chuyện này hoàn toàn không cần thiết, luyện tập bình thường là được rồi. Thi đấu thôi mà, làm gì phải coi trọng như vậy, về phần thể diện gì đó làm sao có thể vì loại chuyện như này mà có thể đánh mất thể diện được.
“Tôi ra ngoài một chuyến, mọi người trông cửa hàng nhé.” Lâm Phàm nói với những người trong cửa hàng.
Tập đoàn Đông Hán.
“Người anh em cậu tới rồi, chuyện này chỉ có cậu mới giải quyết được, tôi cũng không giải quyết được.” Vương Minh Dương nói.
“Biết rồi, chuyện này giao cho tôi đi.” Lâm Phàm nói sau đó đi về phía Ngô Hoán Nguyệt.
Khi đi vào phòng luyện tập có thể nghe được giọng hát truyền đến, thực sự rất ổn.
“Hoán Nguyệt.” Lâm Phàm đẩy cửa, đứng ở cửa gọi.
Dương Thiến vẫn luôn ở bên cạnh Ngô Hoán Nguyệt, khi nhìn thấy người đến cũng vô cùng hưng phấn. Dù sao đây cũng là Lâm đại sư, hiện giờ là người rất có tiếng trong nước.
Những chuyện đã làm kia, mỗi chuyện đều là chuyện kinh thiên động địa, rất kinh người.
“Ồ anh Lâm, sao anh lại tới đây?” Ngô Hoán Nguyệt nhìn thấy người đến lập tức vui vẻ lộ ra nụ cười sáng chói.
“Nếu như tôi không đến, sau này có phải là sẽ thấy một Ngô Hoán Nguyệt không biết nói chuyện nữa hay không hả?” Lâm Phàm bước lên, xoa đầu Ngô Hoán Nguyệt nói.
Dương Thiến đứng ở cửa nhìn thấy tình huống này lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, chuyện ở đây giao cho bọn họ đi. Cho dù phát sinh chuyện gì cũng mặc kệ.
Cho dù là có âm thanh quái dị phát ra cũng phải làm như là không nghe thấy.
“Sao nào? Ba bài hát này cũng được chứ?” Lâm Phàm cười hỏi.
Ngô Hoán Nguyệt gật đầu: “Vâng, anh Lâm thực sự rất lợi hại, ba bài hát này vô cũng hay, chỉ là em vẫn chưa thuần thục, có chỗ thường xuyên xảy ra lỗi.”
“Anh xem, thực ra ở đây, em…”
Khi cô ta chuẩn bị tiếp tục nói về bài hát thì bị Lâm Phàm cắt lời: “Được rồi, không thảo luận chuyện bài hát nữa, đúng lúc rảnh rỗi ra ngoài đi vài vòng đi.”
“Hả, nhưng bài hát này.” Ngô Hoán Nguyệt khó xử.
Lâm Phàm cười nói: “Không sao, viết nhạc cho cô không phải là muốn cô nhất định giành được giải, cái gì mà mất mặt đó đều là ám ảnh tâm lý. Tôi không để ý những chuyện này, không cần liều mạng, cứ coi như ra ngoài chơi chút, điều quan trọng là được tham gia.”
“Sao có thể được chứ, tin tức trên mạng em đều xem rồi, tuyệt đối không thể để bọn họ cười trên nỗi đau của người khác được.” Ngô Hoán Nguyệt kiên định nói.
“Được rồi, cười trên nỗi đau của người khác chỉ là số ít thôi, cô không tin fan hâm mộ của anh Lâm cô à? Bọn họ sẽ không để ý những chuyện này.” Lâm Phàm cười nói, hắn sớm đã nhìn ra, cái gì mà cười trên nỗi đau của người khác. Ở trên mạng người ta muốn nói thế nào thì nói thôi, để ý làm gì.
Nếu như là ở trước mặt hắn cười vào mặt hắn thì chỉ cần dùng quyền cước nói chuyện, giáo dục họ cách làm người.
“Đi, hôm nay tâm trạng không tồi, ra ngoài đi dạo một vòng thả lỏng một chút, không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao, không cần căng thẳng như vậy.”
Lâm Phàm kéo Ngô Hoán Nguyệt đi thẳng ra ngoài.
Ngô Hoán Nguyệt quay đầu nhìn cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Vậy được thôi...”
Đang lúc chuẩn bị rời đi, Ngô Hoán Nguyệt lấy ra cái mũ còn có cả khẩu trang, sau đó vui vẻ nói.
“Sợ bị người khác nhận ra.”
Cô ấy bây giờ cũng không phải là ngày xưa, ra ngoài không ai nhận ra. Nếu như cứ thoải mái ra ngoài như vậy rất có khả năng bị người khác nhận ra ngay.
…