Chương 2009: Dã chiến
Lâm Phàm cười nói: “Cũng đúng, bây giờ Hoán Nguyệt cũng không phải là tiểu minh tinh, mà là đại minh tinh rồi. Nếu như cũng không cải trang một chút gì bị người khác nhận ra thì không thể chạy được.”
“Anh Lâm, không được cười em, em cũng đâu phải là đại minh tinh gì chứ.” Ngô Hoán Nguyệt có chút xấu hổ nói.
Cô ấy cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, chính là trở thành minh tinh vạn người chú ý, đây là chuyện năm ngoái cô cũng không dám tưởng tượng.
Thế nhưng dưới sự giúp đỡ của anh Lâm, cô ta thực sự thành công.
“Ra ngoài chơi cho vui vẻ không cần vội quay về.” Vương Minh Dương cười vẫy tay nói, nụ cười đê tiện trên miệng anh ta thực sự làm cho người khác có chút không chịu nổi.
“Chơi cái rắm.” Lâm Phàm trừng mắt liếc.
Tên Vương Minh Dương này thực sự không có giới hạn mà.
Ra khỏi tập đoàn.
Ngô Hoán Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Anh Lâm, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lâm Phàm nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra chỗ nào tốt: “Ừm, lái xe đi một vòng xem sao.”
Hắn thực sự không nghĩ ra chỗ nào tốt, đây cũng là tạm thời đến mà thôi, bình thường nếu không phải là ở phố Vân Lý thì là ở viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Về phần khu thắng cảnh đẹp gì đó hắn đúng thật là không biết.
Còn khu vui chơi gì đó, cũng không thích hợp, ở đó quá nhiều người nếu như thật sự bị người khác nhận ra, đến lúc đó muốn đi chắc cũng có chút khó khăn.
Dù sao, không chỉ Ngô Hoán Nguyệt là nhân vật công chúng, mà cả hắn cũng là nhân vật công chúng.
Người ta thấy mình đi cùng một cô gái, vậy chắc chắn sẽ rất hiếu kỳ, đến lúc đó bọn họ muốn quan sát gần hơn thì chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
“Đi, đến bên đó.” Lâm Phàm cười nói, hắn nghĩ ra địa điểm rồi.
Xe chạy mất một lúc.
Ngô Hoán Nguyệt ngồi trong xe, nhìn xe của anh Lâm chạy đến một nơi hẻo lánh, hơn nữa còn càng ngày càng ít người, không khỏi có chút căng thẳng.
Não của cô cũng bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, anh Lâm đây là muốn dẫn mình đi đâu.
Thậm chí, cô còn nghĩ đến hai từ khóa ‘dã chiến’.
Khi vừa nghĩ đến điều này mặt của Ngô Hoán Nguyệt đỏ bừng lên sau đó lén nhìn thì phát hiện trên mặt anh Lâm vẫn luôn mang theo nụ cười, hình như là đang mong chờ một điều nào đó.
Càng nghĩ cô càng căng thẳng.
“Được rồi, đến rồi, đi theo tôi.” Lâm Phàm kéo Ngô Hoán Nguyệt trực tiếp chạy lên trên sau đó vượt qua nhiều trở ngại, cuối cùng cũng đến được một ngọn núi.
“Chỗ này không tệ, trước đây khi tôi thất vọng, thường đến đây thư giãn.”
Trước mắt, một cánh đồng hoa vô tận đầy màu sắc, mà bên dưới là những vách núi cheo leo.
Ngô Hoán Nguyệt nhìn về phía trước hít một hơi sâu, cảm giác tâm trạng thư thái hơn nhiều, sau đó đứng kề vai cùng với Lâm Phàm.
“Thật ra, trước đây tôi rất thích đến đây, chỉ là sau này bận rộn nên cũng lâu rồi chưa đến.” Lâm Phàm cười nói.
“Ừm, rất đẹp, rất thoải mái.” Ngô Hoán Nguyệt gật đầu.
Ở lại lúc lâu cả hai người không nói gì.
Ngô Hoán Nguyệt muốn nói cái gì nhưng vẫn luôn không thể mở lời, mấy lần đều muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nghĩ những chuyện này nữa, mà hoàn toàn thả lỏng, giang rộng hai tay cảm nhận tất cả trước mặt.
“Anh Lâm, tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Phàm cười nói: “Thật ra không cần tạo cho bản thân áp lực quá lớn, thứ hạng gì đó chả là gì, quan trọng bản thân vui vẻ là được. Về phần tình huống trên mạng thế nào thì không cần để ý.”
“Vâng, em biết rồi. Nhưng nếu đã tham gia thì em nhất định sẽ nỗ lực hết mình.” Ngô Hoán Nguyệt nói.
“Được nhưng cũng không cần làm bản thân quá mệt mỏi.” Lâm Phàm cười nói.
Lần này dẫn Ngô Hoán nguyệt ra ngoài thả lỏng, thực ra là hắn cũng cần thả lỏng, thậm chí hắn cảm thấy tất cả những gì ở hiện tại, cũng rất tốt rồi.
Nhiệm vụ của Bách khoa toàn thư cũng không để trong lòng, tất cả tùy duyên đi.
Sau một khoảng thời gian dài.
Lâm Phàm đưa Ngô Hoán Nguyệt trở về, đối với Ngô Hoán Nguyệt mà nói thì cô không quá muốn quay về, nhưng lại nghĩ đến bài hát còn chưa luyện tập xong.
Mặc dù không cần làm việc quá chăm chỉ, nhưng cũng cần phải nỗ lực, chuyện nhiệm vụ thì cô nhất định phải làm tốt nhất, nỗ lực hết mình.
Khi về đến phố Vân Lý thì nhận được cuộc gọi từ Vương Minh Dương.
Trong điện thoại Vương Minh Dương rất hiếu kỳ, không biết người anh em của mình làm như thế nào mà sau khi Ngô Hoán Nguyệt quay về, thực sự cân bằng thời gian làm việc và nghỉ ngơi không có liều mạng tập hát nữa.
Lâm Phàm không che giấu chút nào nói hết mọi chuyện ra, cũng chỉ là đi ngắm cảnh mà thôi.
Nhưng đối với Vương Minh Dương mà nói, anh ta một chút cũng không tin, còn thấp giọng hỏi có xảy ra chuyện gì không.
Đối với tên Vương Minh Dương thích hóng hớt này, hắn cũng không muốn nói chuyện với chút nào.
Khi về đến cửa hàng, Ngô U Lan tiến lại gần.
“Anh Lâm, giúp chia sẻ chuyện này đi.”
Lâm Phàm: “Chia sẻ cái gì?”
Ngô U Lan đưa điện thoại trong tay ra: “Anh Lâm, anh xem chính là cái này. Cam của nông dân không bán được, để lâu thì sẽ bị hỏng. Bây giờ người mua cũng không nhiều, có điều nếu như anh Lâm ra tay giúp đỡ chắc chắn có thể bán được đó.”