Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 2013 - Chương 2013 - Che Giấu Quá Sâu

Chương 2013 - Che giấu quá sâu
Chương 2013 - Che giấu quá sâu

Chương 2013: Che giấu quá sâu

“Không được, xem ra Điền mỗ tôi qua ngày hôm nay cũng phải bắt đầu tạo một lượng fan hâm mộ trên Weibo mới được, danh tiếng này sao có thể để cậu cướp mất được chứ.” Điền Thần Côn không phục nói.

“Được, được, chuyện này chỉ có thể dựa vào ông, bây giờ tôi ra ngoài một chuyến, mọi người trông cửa hàng nhé.” Lâm Phàm nói.

“Đi đâu?”

Lâm Phàm: “Kẻ tung tin vịt phải trả giá đắt, nếu không kẻ đó thực sự tưởng rằng miệng muốn nói cái gì cũng được. Nhất là loại người này, tôi không tin nếu không tìm ra tổ tông mười tám đời của gã.”

“Haizz, kẻ này bị cậu nhìn trúng cũng là xui xẻo.” Điền Thần Côn bất đắc dĩ nói, đối với tên tung tin vịt này, ông ta chỉ có thể nói tự cầu phúc đi.

Đồn cảnh sát.

Lưu Hiểu Thiên đang bận rộn với công việc, sau đó của văn phòng bị người ta mở ra.

“Mượn máy tính của anh dùng một chút nhé.” Lâm Phàm cũng không khách khí, trực tiếp đi vào nói.

“Máy tính? Lại làm cái gì?” Lưu Hiểu Thiên có chút sợ hãi, anh ta thực sự không dám để Lâm đại sư đụng vào máy tính. Nếu như đụng vào thì thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Phàm cười nói: “Xem Weibo chưa, tên tung tin vịt này còn chưa tìm thấy, tôi phải lôi được kẻ này ra. Yên tâm đi, bảo đảm an toàn, không có một chút vấn đề nào.”

“Thật sao?” Lưu Hiểu Thiên rất nghiêm túc hỏi.

“Nhân cách của tôi, anh còn không tin à?”

“Tin.”

Đúng thật là anh ta rất tin, dù sao nhân cách này của Lâm đại sư cũng ổn định không có vấn đề gì.

Lâm Phàm đến trước máy tính, khẽ bóp bàn tay: “Để rồi xem, tôi sẽ nhanh chóng lôi cái tên tung tin vịt này, xem tôi bắt gã kiểu gì đây.”

Ngay lập tức ngón tay Lâm Phàm di chuyển, nhìn thôi Lưu Hiểu Thiên cũng đã cảm thấy hoa mắt.

Lại đến rồi…

“Lâm đại sư, tìm được chưa?” Lưu Hiểu Thiên ngồi bên cạnh hiếu kỳ hỏi, anh ta không hiểu máy tính chỉ biết một vài thao tác cơ bản.

Nhưng nhìn tốc độ của Lâm đại sư nhanh như vậy cũng rất bái phục, đúng thật là xuất sắc.

“Sắp rồi, không cần lâu nữa là có thể tìm ra, mấu chốt chính là tìm ra nơi video này được đăng lên đầu tiên.” Lâm Phàm cười nói.

“Cái này cũng có thể tìm ra sao?”

Lưu Hiểu Thiên sững sờ, đây là lần đầu tiên nghe thấy.

Lâm Phàm tự tin nói: “Đương nhiên rồi, mặc dù đối với người khác mà nói, có chút khó. Nhưng đối với tôi mà nói thì đây không có chút khó khăn nào. Chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.”

“Nếu như không phải là tôi đã đồng ý với bọn họ sẽ không đụng vào máy tính thì tôi đã sớm ở trong cửa hàng tìm ra cái tên này rồi.”

“Lâm đại sư, sau này nếu như dùng máy tính vẫn nên đến chỗ tôi dùng thì tốt hơn, tôi lập tức đổi một cái máy tính tốt nhất, cậu nếu có dùng thì cứ đến đây.” Lưu Hiểu Thiên vội vàng nói, anh ta nhận được mệnh lệnh, có đôi khi cũng phải trông chừng Lâm đại sư, không thể để Lâm đại sư đụng vào máy tính tuỳ tiện.

Anh ta cũng không phải là sợ Lâm đại sư làm chuyện gì phạm pháp, dù sao anh ta cũng tin cách làm người của Lâm đại sư. Thế nhưng chính là sợ Lâm đại sư làm chuyện gì quá lớn giống như trước thì quả thật bó tay rồi.

“Xong rồi, đã khoanh vùng, có thể đi bắt người rồi, ngay cả chứng minh thư của cô ta tôi cũng đã tra ra rồi.”

Lâm Phàm dừng động tác trong tay trên mặt lộ ra nụ cười.

Lưu Hiểu Thiên nhìn máy tính, phát hiện trên máy tính đã xuất hiện hồ sơ cá nhân của đối phương, những tài liệu này người dân bình thường đều không thể tra ra được, chỉ có lên trên hệ thống của bọn họ mới có thể tìm ra.

“Lâm đại sư, vừa rồi không phải là anh lại xâm nhập chỗ này của tôi đấy chứ?” Lưu Hiểu Thiên cũng không biết nên nói cái gì, dưới mắt anh ta mà anh ta cũng không phát hiện, thực sự quá dọa người mà.

“Cái gì gọi là xâm nhập chứ, vốn là ở đây chỉ mượn dùng một chút mà thôi, đúng không.” Cái này gọi là xâm nhập thì cũng có chút khó nghe, sao có thể nói là xâm nhập được chứ.

Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Đúng, đúng, không gọi là xâm nhập, mượn dùng mà thôi, để tôi xem rốt cuộc là người ở đâu.”

“Vậy mà lại là người bên thủ đô, thật đúng là lợi hại. Bây giờ tôi đi liên lạc với người bên kia, lập tức bắt giữ xem người này rốt cuộc là có chuyện gì.”

“Khoan, đợi đã.” Lâm Phàm xem ghi chép đột nhiên kinh ngạc nói.

“Sao vậy?” Lưu Hiểu Thiên nghi hoặc hỏi.

Lâm Phàm: “Tôi vừa tra nhật ký ngân hàng của cô ta một chút, mỗi một tháng đều sẽ có một khoản tiền từ nước ngoài chuyển tới, số tiền cũng không nhỏ, mỗi khoản đều mấy chục ngàn tệ.”

“Chuyện này…” Lưu Hiểu Thiên ngửi thấy mùi tình huống bất thường, nhưng tạm thời còn chưa rõ lắm, trong đó rốt cuộc là bao hàm cái gì.

“Tôi xem hòm thư của cô ta đã.”

Ngón tay Lâm Phàm lại nhúc nhích, hình ảnh dần dần thay đổi.

“Che giấu thực sự rất kỹ, IP này của cô ta có hơn năm mươi hòm thư đã đăng nhập, hơn nữa mỗi lần đều chỉ dùng một lần, tần suất đăng nhập cũng rất dài, bình thường đều là bảy ngày đến mười năm ngày đăng nhập một hộp thư.”

Bình Luận (0)
Comment