Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 2016 - Chương 2016 - Lâm Đại Sư Lạnh Lùng

Chương 2016 - Lâm đại sư lạnh lùng
Chương 2016 - Lâm đại sư lạnh lùng

Chương 2016: Lâm đại sư lạnh lùng

“Các anh em, lần này tôi không đi nữa, đến đó tất cả đều nhờ vào các cậu rồi.” Vương Minh Dương nói, anh ta tương đối nhiều việc, nhất là chân giả hoàn mỹ bây giờ rất nổi tiếng, mỗi ngày đều bận rộn, cũng suýt chút nữa lấy mạng của anh ta rồi.

Về phần cuộc thi lần này, cũng giao tất cả cho Lâm Phàm.

“Ừm, biết rồi, tôi đi cùng còn có thể có vấn đề gì được sao.” Lâm Phàm cười nói.

“Không ngờ rằng sẽ đụng phải Vương tổng.” Lúc này một vài người từ đằng xa đi tới.

Vương Minh Dương nhìn thấy người đến: “Đây không phải là Chương tổng sao, sao thế. Đích thân dẫn quân đi sao?”

Chương tổng cười: “Đó là đương nhiên rồi, Kim Xán đi tham gia thi đấu, tôi là ông chủ nhất định cũng phải đến hiện trường rồi. Hơn nữa không chỉ tôi đi, Trịnh Á cũng đi xem đó, dù sao cũng là chờ nhận giải.”

Lâm Phàm nhìn thoáng qua mấy người nam nữ, trong đó có một người phụ nữ đeo kính râm, chắc là Kim Xán rồi. Mà bên cạnh còn có một người đàn ông đội mũ, che mặt chắc là Trịnh Á.

“Lâm đại sư, ngưỡng mộ đại danh từ lâu.” Chương tổng nhìn thấy Lâm Phàm cũng khách khí nói, chỉ là trong sự khách khí này, còn có một ý nghĩ khác.

“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu, thể hiện một loại phong độ lạnh lùng, đối phương chào hỏi với hắn vốn cũng nên lịch sự đáp lại một chút. Thế nhưng rất đáng tiếc, hắn là một người tương đối ghi thù, vậy nên cũng chỉ đơn giản trả lời một tiếng.

Chương tổng cũng không chút ngượng ngùng mà còn trêu đùa nói: “Nghe nói tiếng Anh của Lâm đại sư không tốt, nhưng có thể viết nhạc tiếng Anh được thì thực sự làm cho người ta bội phục, rất bội phục đó nha.”

“Ừm.” Lâm Phàm lại gật đầu lần nữa, vẫn tỏ ra rất lạnh lùng, đối với cái tên Chương tổng này không quá muốn để ý.

Triệu Chung Dương hé miệng cười, vô cùng vui vẻ nhìn cảnh này.

“Xem ra Lâm đại sư, có chút lạnh lùng ha.” Chương tổng cười nói, nhưng trong ánh mắt có loại khinh thường, chờ đến ngày tranh tài xem thế nào.

Đối mặt với thái độ lạnh lùng này của Lâm đại sư, Chương tổng cũng không tự làm mất mặt mà trực tiếp rời đi.

Vương Minh Dương bước lên, khoác bả vai của Lâm Phàm nói: “Người anh em, tốt lắm, đối đãi với loại người này nên như vậy.”

“Không phải là tôi không muốn nói chuyện mà là răng tôi đang đau, tôi là người nhiệt tình lắm đó nha.” Lâm Phàm nói.

“Hiểu, hiểu.” Vương Minh Dương cười nói, tất cả không còn trong lời nói nữa, nói móc kiểu này chẳng lẽ còn có thể không hiểu sao.

“Hoán Nguyệt cố lên, không thể lãng phí nỗ lực trong khoảng thời gian này.”

Ngô Hoán Nguyệt gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”

“Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta phải lên máy bay rồi.” Người quản lý Dương Thiến sau khi sắp xếp xong đồ đạc nói.

Phương xa.

Vẻ mặt vốn tươi cười của Chương tổng có chút trầm lặng: “Cái gì mà Lâm đại sư, hừm, chỉ giỏi lòe thiên hạ.”

“Kim Xán, lần này không cần phải giành giải, nhưng bất luận như thế nào cũng phải áp đảo Ngô Hoán Nguyệt, giúp tôi xả cơn tức giận này.”

Bây giờ tâm trạng của ông ta rất khó chịu, không ngờ rằng tên Lâm đại sư này lại ra vẻ như vậy, bản thân chào hỏi nhiệt tình như vậy mà hắn ta lại lạnh nhạt với mình, chuyện này khiến ông ta rất khó chịu.

“Vận khí của cô ta đúng là tốt thật, Lâm đại sư này có bản lĩnh viết nhạc tiếng Trung, nếu như không phải là nhờ Lâm đại sư, còn không biết cô ta đang ở đâu nữa. Tuy nhiên lần này lại là thi nhạc tiếng Anh, làm sao có thể so sánh với bài hát của Trịnh lão sư viết cho tôi được chứ.” Kim Xán vô cùng tự tin.

Về phần bài hát tiếng Anh Lâm đại sư viết thì cô ta không để trong lòng chút nào, có thể có cái gì hay được cơ chứ. Cho dù có mời người khác viết, chẳng lẽ còn có thể viết tốt như Trịnh Á sao?

Huống chi, chuyện này cũng không có khả năng, nếu như thực sự có người viết giúp thì với địa vị trong giới của Trịnh Á, làm sao có thể không biết được chứ.

Trịnh Á ở bên cạnh cười rất tự tin, đối với bài hát của bản thân mà nói anh ta rất tự tin, không dám nói có thể khiến Kim Xán nhận được giải thưởng trong cuộc thi quốc tế này. Thế nhưng áp đảo Ngô Hoán Nguyệt thì không có bất kỳ vấn đề gì.

Trên máy bay.

Nhóm Lâm Phàm lại gặp nhóm người Chương tổng, có điều cũng không nói cái gì, không phải là người chung đường thì không cần nói chuyện với nhau.

Nước Mỹ.

Khi đến nơi, Lâm Phàm cảm thấy không thoải mái, tất cả mọi người đang nói gì hắn đều nghe không hiểu.

“Anh Lâm, không phải là anh thực sự nghe không hiểu đó chứ.” Triệu Chung Dương lặng lẽ hỏi.

Lâm Phàm: “Cậu nghe hiểu à?”

Triệu Chung Dương giơ tay lên, biểu thị một chút: “Em cũng chỉ có thể nghe hiểu một chút thôi.”

Dương Thiến mở lời nói: “Chúng ta về khách sạn ở trước đi.”

Mọi người lần đầu đến chỗ này, Điền Thần Côn nhìn trái nhìn phải: “Cũng không có cái gì, còn không bằng Thượng Hải.”

“Có phải là hối hận rồi không? Sớm biết đã không đến rồi.” Lâm Phàm cười hỏi.

“Có chút, nhưng lần này đến đây cổ vũ cho Ngô Hoán Nguyệt, cái này chắc chắn không hối hận.” Điền Thần Côn nói, sau đó tiếp tục nhìn phải nhìn trái, đối với chỗ này cũng rất hiếu kỳ.

Bình Luận (0)
Comment