Chương 2030: Lâm đại sư mất tích
Hôm sau!
Rất nhiều cư dân mạng không xem buổi phát sóng trực tiếp tối qua đều đang mong đợi, không biết quán quân cuối cùng rốt cuộc là ai.
Chỉ là, vào sáng sớm, khi có cư dân mạng lấy điện thoại ra tra tin tức thì bỗng bàng hoàng.
‘Lâm đại sư ngồi máy bay trở về nhưng xảy ra chuyện’
‘Hàng trăm hành khách thần kỳ sống sót trở về, Lâm đại sư và một hành khách đã biến mất.’
‘Lâm đại sư còn sống không?’
Đồng thời còn xuất hiện một bài đăng.
“Hôm qua, máy bay mà nhóm người Lâm đại sư ngồi xảy ra chuyện, hàng trăm hành khách đã rơi từ trên trời xuống một con tàu chở hàng trên biển một cách thần kỳ. Thế nhưng Lâm đại sư và một hành khách khác không rõ tung tích. Bây giờ hai nước đang tìm kiếm và cứu hộ chiếc máy bay gặp nạn đó, tạm thời vẫn chưa có manh mối, nhưng theo kinh nghiệm trước đây thì khả năng sống sót gần như bằng không.”
Khi rất nhiều cư dân mạng nhìn thấy tin tức này, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là chuyện không thể nào.
Đây chắc chắn là ai đó ăn no rảnh mỡ, ở không đi gây sự mà ra.
Nhưng khi tiếp tục tìm kiếm tin tức, họ đã tin rằng đây là sự thật.
Dưới weibo của Lâm Phàm.
“Lâm đại sư, cậu nhất định không được xảy ra chuyện, cậu là đấng toàn năng mà.”
“Tôi không tin, tôi không tin! Con người Lâm đại sư tốt như vậy, sao có thể xảy ra chuyện được! Đây nhất định là một trò đùa thôi phải không.”
“Ha ha, chết hay lắm, cái tên này nên chết đi.”
“Con mẹ nó cái tên lầu trên! Cho dù tôi có ngồi tù cũng sẽ đánh gãy hai chân của mày.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?”
“Sự việc đã được xác nhận, đám người Ngô Hoán Nguyệt đã sống sót một cách thần kỳ, nhưng Lâm đại sư lại biến mất.”
Khi Vương Minh Dương nhìn thấy tin tức thì đứng không vững mà ngã xuống đất. Sau đó giống như bị điên, chuyện gì cũng mặc kệ không hỏi, nhanh chóng tìm cách đi tìm người. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
“Người anh em ơi, cậu không được xảy ra chuyện gì đâu đó, nếu cậu xảy ra chuyện thì bảo tôi phải làm sao đây?” Vương Minh Dương lái xe, hai mắt đỏ hoe vội vàng lái xe về phía sân bay, anh ta muốn đến trạm cứu nạn ở đó.
Ting ting!
Nghe máy.
“Vương tổng, chúng ta ký hợp đồng giữa hai chúng ta đi.”
“Trần tổng, thật ngại quá, xảy ra chuyện rồi, tôi không ký nổi nữa.”
“Vương tổng, anh cũng chẳng ra làm sao cả, nói lời không giữ lời, vẫn là mau chóng ký đi.”
Vương Minh Dương lúc này đang tức giận: “Ký cái rắm! Ký ký, người anh em của tôi xảy ra chuyện rồi, tôi ký cái rắm!”
Tút tút!
Sau đó cũng không quan tâm cái gì nữa, nhanh chóng lái xe đến sân bay.
Khi Triệu Minh Thanh nhìn thấy tin tức thì sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngồi trên ghế ôm ngực: “Bà ơi, mau đưa tôi đến sân bay… đến sân bay.”
Ông ta không dám tin rằng lão sư của mình sẽ xảy ra chuyện, ông ta thực sự không dám tin.
Cho dù thế nào ông ta nhất định phải đến hiện trường.
Liễu Nhiếp đang ở khách sạn, khi nhìn thấy tin tức sắc mặt cũng thay đổi, sau đó vội vàng đi ra ngoài, trực tiếp chạy đến sân bay.
Hào Giang.
Lưu Tuyết Dao đang phụ trách chuyện của công ty, khi lướt điện thoại và nhìn thấy tin tức trong đó thì toàn thân chết lặng sắc mặt tái nhợt, sau đó giống như bị điên chạy ra ngoài.
Lại một ngày trôi qua.
Vẫn chưa có tin tức gì, vẫn đang tìm kiếm cứu nạn. Nhưng cùng với sự trôi qua của thời gian, tất cả mọi người đều biết rằng khả năng sống sót đã không còn, làm sao có người có thể sống sót được?
Trong đội ngũ tìm kiếm và cứu hộ.
Đám người Liễu Nhiếp, Vân Tuyết Dao, Ngô Hoán Nguyệt, Ngô U Lan, Triệu Minh Thanh, Vương Minh Dương đều đang lo lắng tìm kiếm.
Bốp!
Lúc này, Vân Tuyết Dao đi đến trước mặt Vương Minh Dương tát anh ta một cái, vẻ mặt tức giận nói: “Đều tại anh! Nhất định cứ phải để người ta tham gia cuộc thi quốc tế làm gì, bây giờ anh Lâm xảy ra chuyện như vậy.”
Điền Thần Côn nhanh chóng kéo Vân Tuyết Dao ra: “Chuyện này chẳng ai muốn đâu.”
Vân Tuyết Dao tức giận nhìn Vương Minh Dương, chỉ vào đối phương nói: “Tôi nói cho anh biết, nếu thực sự xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ không để anh sống yên ổn đâu, Vương Minh Dương, cái đồ khốn kiếp này!” Vân Tuyết Dao rống lên.
Vương Minh Dương tự tát mình một cái nói: “Đúng, là lỗi của tôi, nhìn thấy cuộc thi quốc tế thì cứ nhất định bảo Ngô Hoán Nguyệt tham gia. Nếu không tham gia thì đã không xảy ra chuyện rồi, thà là tôi đi chứ không phải là cậu ấy thế này.”
“Đủ rồi! Bây giờ phải tìm được anh Lâm.” Ngô U Lan hai mắt đỏ hoe tức giận hét lên.
Vương Minh Dương đến bên thành tàu, nặng nề đám một cú, trong lòng cũng rất hối hận.
Hai nước đều đang tìm kiếm xác của máy bay, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa tìm thấy.
Mà ở một hòn đào rất nhỏ, rất nhỏ nào đó.
“Lâm đại sư, thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi đã chết rồi.”
Lâm Phàm cười: “Không có gì mà.”