Chương 2031: Đã lâu không gặp
Người trẻ tuổi vẫn rất sợ hãi, lúc đó cậu ta đang đi nặng trong nhà vệ sinh của máy bay thì đột nhiên cả máy bay rung chuyện, toàn thân cậu ta va đập đi va đập lại trong nhà vệ sinh. Cuối cùng một bãi phân trực tiếp đập vào mặt cậu ta, sau đó cậu ta ngất đi.
Khi tỉnh lại thì thấy bản thân đã xuất hiện trên hòn đảo nhỏ này.
Cậu ta thậm chí không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng biết rằng nhất định là Lâm đại sư đã cứu cậu ta.
“Mắc câu rồi, mắc câu rồi.” Lâm Phàm kêu lên.
“Lâm đại sư, đừng chọc tôi nữa, ở đây chẳng có gì cả, sao có thể có cá chứ?” Người trẻ tuổi nói.
Chỉ là, lúc này thực sự có một con cá tự mình bơi đến và mắc cạn.
Lâm Phàm bắt lấy cá: “Đây không phải có rồi hay sao? Châm lửa đi, hôm nay ăn cá nướng.”
Người trẻ tuổi nhìn Lâm đại sư hoàn toàn sững sờ, như vậy cũng được sao?
Nhưng đối với người trẻ tuổi, ở cùng Lâm đại sư thực sự rất có cảm giác an toàn, sau đó cũng cười: “Được, bây giờ tôi sẽ đi kiếm củi.”
Thời gian dần trôi qua.
Tình hình trên mạng cũng ngày càng tồi tệ hơn.
“Lâm đại sư có lẽ thực sự rời xa chúng ta rồi.”
“Sao có thể như vậy, tôi không tin, Lâm đại sư nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đúng vậy, chỉ với hàng trăm người hạ xuống an toàn một cách khó hiểu đó là tôi tin rằng nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra.”
“Các người nói xem, liệu có phải là Lâm đại sư vì cứu họ cho nên mới…”
“Tôi tin, bây giờ cho dù nói cái gì tôi cũng tin. Trước đây thấy các người khen Lâm đại sư thì tôi đều đối nghịch với các người, thực ra tôi thực sự là fan cuồng của Lâm đại sư, chỉ là chưa từng hâm mộ cậu ấy một lần, vậy mà lại nhận được tin tức như vậy. Bây giờ cho dù nói gì, chỉ cần liên quan đến Lâm đại sư, có lợi ích, tôi đều tin.”
“Từ lúc Lâm đại sư xem bói cho người khác thì tôi đã theo dõi cậu ấy rồi, mỗi một việc mà cậu ấy làm đều làm mọi người yêu thích, thực sự không muốn người như vậy rời xa chúng ta.”
Và khi tất cả mọi người đều đang lo lắng cho Lâm đại sư.
Trên hòn đảo nhỏ kia.
Lâm Phàm và người trẻ tuổi đang ôm lấy bụng nằm nghỉ: “Ăn no quá.”
Người trẻ tuổi cười nói: “Lâm đại sư, tay nghề của anh thật tuyệt, không cần nguyên liệu gì mà cũng có thể làm ra món ăn ngon như vậy.”
Lâm Phàm cười: “Đùa à, cũng không xem thử xem tôi là ai, có thể đùa được sao?”
“Lâm đại sư, anh nói xem họ có tìm thấy chúng ta không?” Người trẻ tuổi lo lắng hỏi.
“Chắc chắn là có, yên tâm đi.” Lâm Phàm nói.
Sau đó nhìn bầu trời đang tối sầm lại, ở đó có những ngôi sao đang lấp lánh.
“Ôi...” Lâm Phàm trong lòng thở dài, hắn biết bây giờ có người đang lo cho hắn, nhưng không còn cách nào khác, không có bất cứ công cụ nào để liên hệ cả.
Mà lúc này, tin tức trên mạng vẫn đang tiếp tục.
‘Đã tìm thấy xác máy bay, nhưng không tìm được thi thể Lâm đại sư và một hành khách khác.’
‘Phạm vi tìm kiếm và cứu nạn đã được mở rộng, tình hình cụ thể sẽ tiếp tục được theo dõi.’
Mỗi một ngày trôi qua là càng khiến cho nhiều người lo lắng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Họ nhất định phải nhìn thấy thi thể của Lâm đại sư thì mới tin rằng chuyện này là thật.
Một ngày nữa trôi qua.
“Lâm đại sư, có thuyền đến rồi, có thuyền đến rồi!” Người trẻ tuổi vui mừng hét lên, sau đó vẫy tay về phía phương xa hét lớn: “Này, này…”
Lâm Phàm ngồi dậy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến rồi.
Trên thuyền.
“Là Lâm đại sư, còn có hành khách kia nữa.”
“Lâm đại sư vẫn còn sống!”
Đội tìm kiếm và cứu nạn vui mừng hét lớn.
Đám người Ngô U Lan kích động đến mức lệ rơi đầy mặt.
Thuyền đến gần bên bờ.
Lâm Phàm đứng ở đó vẫy tay về phía mọi người: “Chào các vị, đã lâu không gặp.”
Bịch!
Một bóng người lao vào trong lòng Lâm Phàm.
“Anh Lâm, em còn tưởng sau này sẽ không gặp được anh nữa.” Ngô Hoán Nguyệt khóc nói.
Sau đó Ngô U Lan, Vân Tuyết Dao cũng lao đến.
“Đừng sợ, đừng sợ, không phải không có chuyện gì rồi sao?” Lâm Phàm cười, không ngờ đãi ngộ lại tốt như vậy.
Liễu Nhiếp đứng ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta cũng không biết nên nói thế nào về tên này, có chút thiện cảm nhưng cũng có chút lo lắng.
Lâm Phàm nhìn thấy Liễu Nhiếp nói: “Đến cũng đã đến rồi, cùng nhau đi, vừa hay vẫn còn chỗ nè.”
Liễu Nhiếp trừng mắt nhìn Lâm Phàm nói: “Mơ đi.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười.
“Được rồi, được rồi, chúng ta cùng nhau về nhà…”
Vương Minh Dương: “Có người đẹp bên cạnh, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói với tôi một câu.”
Triệu Minh Thanh cảm thán: “Lão sư, không sao là tốt rồi, thực sự là suýt dọa chết người rồi đó.”
Dần dần, con thuyền tìm kiếm và cứu hộ rời khỏi hòn đảo nhỏ này lái về phía tương lai.
Ba năm sau.
‘Thiên hậu quốc tế Ngô Hoán Nguyệt giành được giải thưởng, trở thành nữ nghệ sĩ xuất sắc nhất thế giới.’
‘Thiên hậu quốc tế Ngô Hoán Nguyệt giành được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất thế giới.’
‘Thiên hậu quốc tế Ngô Hoán Nguyệt giành được giải thưởng nghệ sĩ có ca khúc bán chạy nhất thế giới’
‘Thiên hậu quốc tế Ngô Hoán Nguyệt giành được giải thưởng danh dự nghệ sĩ thế giới trọn đời’