Khi Ngô Hoán Nguyệt giành được những vinh dự đỉnh cao này, tất cả mọi người đều phát hiện Ngô Hoán Nguyệt đã biến mất khỏi tầm mắt của họ, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Phố Vân Lý, bóng dáng Lâm đại sư đã lâu không còn xuất hiện, nhưng phố Vân Lý lại luôn tồn tại và duy trì độ hot như trước đây.
Đồng thời cũng được đánh giá là khu thương mại 5A, cũng là khu thương mại 5A đầu tiên trên cả nước.
Trong cửa hàng, Triệu Minh Thanh, Điền Thần Côn, Ngô Thiên Hà đều đang yên lặng canh giữ cửa hàng. Ngô U Lan cũng biến mất, mỗi lần khi có người hỏi nhân viên trong cửa hàng đi đâu rồi thì họ cũng chỉ cười đáp lại.
Nói là đi theo đuổi hạnh phúc rồi.
Bánh kếp của Lâm đại sư trở nên thất truyền, hôm đó trước khi rời đi, chiếc bánh mà cuối cùng mà Lâm đại sư làm được người ta cất giữ không nỡ ăn.
Ở một khu đào viên nào đó cách xa thành phố, nơi đây có vài ngôi nhà gỗ.
“Thực ra nơi này cũng không tệ, rất đẹp. Trước đó không lâu anh phát hiện ra nơi này đó.” Lâm Phàm cười nói.
“Tạm được.”
“Ừm, không thoải mái bằng thành phố lớn.”
“Đây mà gọi là thế ngoại đào viên sao, rất bình thường mà.”
“Sau này sẽ ở đây sao? Bỏ đi, nhìn bộ dạng anh ngoan ngoãn như vậy, tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Bên cạnh Lâm Phàm xuất hiện bốn người đẹp, khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh thì họ cũng dần cảm thấy thích nơi này.
Lâm Phàm cười nói: “Hay chúng ta quay về nhé?”
“Không muốn.”
Tất cả đồng thanh.
Buổi tối.
Năm người cùng nhau ăn tối, khi ăn cơm xong Lâm Phàm yên lặng đi ra ngoài ngồi bên đường.
“Nhiệm vụ trang kiến thức số hai mươi hoàn thành.”
“Mở ra trang kiến thức siêu cấp đại viên mãn, phân loại kiến thức tu tiên.”
“Có nhận phân loại kiến thức tu tiên không? Khi nhận lấy anh sẽ nhận được sự bất tử bất diệt.”
Lâm Phàm sửng sốt: “Bách khoa toàn thư, ngươi biết nói chuyện sao?”
“Biết.” Bách khoa toàn thư đáp.
Lâm Phàm cười nói: “Tôi bất tử, vậy có thể để người khác bất tử giống mình không?”
Bách khoa toàn thư: “Không thể, tôi chỉ phục vụ cho anh, có đồng ý tiếp nhận không?”
Khi Lâm Phàm định mở miệng thì một cánh tay luồn qua cổ hắn.
“Anh Lâm, đang làm gì vậy?” Ngô U Lan cười hỏi.
Lâm Phàm: “Không làm gì cả, đang ngắm sao.”
“Anh Lâm.”
“Ừ?”
“Anh có thể đồng ý với chúng em một chuyện hay không?” Ngô U Lan hỏi.
Lâm Phàm cười nói: “Chúng em? Họ bảo em nói à?”
“Là chúng em cùng nhau nghĩ đến.” Ngô U Lan nói.
“Nói xem, có chuyện gì?”
Ngô U Lan tựa vào lưng Lâm Phàm: “Sau này, cho dù chúng em ai đi trước thì cũng đã thống nhất rằng, nhất định phải đợi nhau ở cây cầu Nại Hà, chúng ta năm người cùng đi được không? Không muốn cô đơn đâu.”
Lâm Phàm cười: “Nghĩ cái gì vậy, chúng ta còn trẻ mà đã nghĩ những thứ này rồi sao.”
“Anh đồng ý không?”
“Được được, anh đồng ý với mọi người, đúng thật là…” Lâm Phàm nói.
“Vậy em đi nói với họ.” Ngô U Lan vội vàng chạy về phía căn phòng.
Lâm Phàm cười thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thật tốt.
“Không nhận nữa.”
Bách khoa toàn thư: “Đừng mà! Tôi rất dễ thương lượng.”
Lâm Phàm đi về phía căn phòng, không giao lưu với bách khoa toàn thư nữa.
Bách khoa toàn thư: “Tùy anh không để ai chết cũng được. Này, trả lời đi, có biết tôn trọng người ta không vậy?”
“Ôi trời, đại ca à là tôi sai rồi. Tôi là do anh tạo ra, anh không thể như vậy được.”
Chỉ là, những lời mà bách khoa toàn thư nói Lâm Phàm đều không nghe thấy, bởi vì hắn đã tắt tiếng, sau này không muốn nghe thấy giọng nói của bách khoa toàn thư nữa.
…
Mười tám năm sau.
Đường trên núi có một chiếc xe ô tô sang trọng đang chạy.
“Lâm Vượng Tử, nhà cậu ở nông thôn mà đường khó đi thật đấy.” Người trẻ tuổi đang lái xe nhìn gương chiếu hậu mỉa mai nói.
Mà tên nhóc ở trong gương chiếu hậu ăn mặc giản dị, gương mặt tái nhợt, không thể nói là đẹp trai nhưng cũng không xấu, lúc này ngượng ngùng cười.
“Ừm, đúng là hơi khó đi.”
Cô gái ngồi ở phía trước khuôn mặt tinh xảo, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường nói: “Thi Nhã, nếu biết trước là phải đưa hai người đến sơn thôn này thì tôi đã bảo bạn trai tôi lái chiếc xe rẻ hơn rồi. Chiếc xe hạng sang này phải hơn bốn triệu lận đấy, lỡ va chạm thì phí sửa chữa rất đắt đó.”
Cô gái được gọi là Thi Nhã ngồi bên cạnh Vượng Tử, khuôn mặt như tiên nữ rất xinh đẹp, nghe xong những lời này không khiêm tốn cũng không xu nịnh nói: “Nếu thực sự hỏng thì tôi sẽ đền, hơn nữa nhà Vượng Tử ở nông thôn cũng chẳng sao, không khí rất mới mẻ mà.”
Trần Gia đang lái xe nhìn Khâu Thi Nhã qua gương chiếu hậu, trong lòng cũng có ý nghĩ, không ngờ em gái xinh đẹp như vậy lại là bạn gái của một anh chàng quê mùa, đúng là gặp quỷ mà.
Nhưng nếu không phải bạn gái mình là bạn học đại học với Khâu Thi Nhã thì có lẽ sẽ không thể gặp được cô.
Lý Nhiễm cười hỏi: “Lâm Vượng Tử, tôi nghe lão sư lớp cậu nói, ngay cả tên mẹ của cậu cũng không biết điền thế nào, cậu không phải là gia đình đơn thân đấy chứ?”
Lâm Vượng Tử ngượng ngùng cười: “Không phải, tôi có mẹ.”
Chương 2032: Kiến thức tiên hiệp
“Vậy sao cậu lại không biết tên?” Lý Nhiễm hỏi, giống như là muốn để Lâm Vượng Tử mất mặt.
Lâm Vượng Tử nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng không biết nên trả lời thế nào, ngay cả bản thân cậu cũng không biết mẹ mình là người nào.
Ngô Hoán Nguyệt, Liễu Nhiếp, Ngô U Lan, Vân Tuyết Dao?
Cậu cũng không biết ai là người sinh ra mình, dù sao cứ gọi là mẹ cả, mẹ hai, mẹ ba, mẹ nhỏ.
Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào.