Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 2033 - Chương 2033 - Đại Kết Cục

Chương 2033 - Đại kết cục
Chương 2033 - Đại kết cục

Chương 2033: Đại kết cục

“Mẹ kiếp! Ai lái máy bay trực thăng vậy, còn lái lên núi, có bị bệnh không vậy?” Trần Gia nhìn ra bên ngoài hùng hổ mắng chửi.

Khâu Thi Nhã nhìn Lâm Vượng Tử, sau đó nắm lấy tay cậu, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Vượng Tử, em mua qua cho chú, không biết chú có thích hay không.”

Lâm Vượng Tử cười: “Thích, cha anh rất dễ đối phó, ông ấy không quan tâm đến quà cáp, người đến là được.”

“Vượng Tử nói có lý, người ở thôn này làm gì biết nhiều như vậy, tùy ý mua thứ gì đó là được.” Trần Gia khinh thường nói.

Khâu Thi Nhã nhíu mày, rất bất mãn, cô vốn dĩ chỉ muốn cùng bạn trai mình trở về gặp cha của anh ấy, nhưng ai mà biết được lại gặp Lý Diễm.

Cô biết Lý Diễm muốn khoe khoang, cho nên cũng không vạch trần cứ theo ý muốn của đối phương.

Tiền tài gì đó cô vốn dĩ không để vào mắt, bởi vì nhà cô rất giàu, chỉ là không có ai biết mà thôi. Nhưng bản thân ở bên Vương Tử nhất định không dễ dàng như vậy, gia đình sẽ không dễ dàng đồng ý.

Cho nên cô hy vọng Vượng Tử có thể cố gắng, có sự nghiệp, đến lúc đó mọi chuyện sẽ dễ dàng thôi.

Nhưng bây giờ mới năm nhất, vẫn còn sớm nên không cần vội.

Rất nhanh, đã đến nơi.

“Mẹ kiếp! Chỗ nào thế này, sao lại có nhiều xe sang như vậy!” Trần Gia nhìn những chiếc sẽ đỗ ở đó mà ngây người.

“Thương hiệu xe sang này cũng phải một trăm hai mươi triệu đó, ai mà mua được thứ này cũng mạnh quá rồi đó.”

Trần Gia sững sờ, hơn nữa còn có rất nhiều chiếc xe khác đều là phiên bản giới hạn, ngay cả anh ta cũng có loại xe không thể nhận ra.

Ánh mắt Lý Nhiễm sáng lên: “Có lẽ là có người lên núi chơi rồi tiện đường đỗ xe ở đây.”

Trần Gia: “Ừm, chắc vậy.”

Khương Thi Nhã nhìn những chiếc xe này, trong lòng cũng kinh ngạc. Cô biết những chiếc xe này đều không phải xe bình thường. Nhiều xe như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu nhân vật lớn lái tới vậy.

Lâm Vượng Tử hít sâu một hơi: “Đến rồi, chúng ta đi thôi, cha tớ và các mẹ đều đang chờ đó.”

Trần Gia cùng Lý Nhiễm cũng không rời đi, nhìn thấy những chiếc xe sang trọng này họ cũng muốn xem rốt cuộc là ai xuất hiện ở đây.

Bùm bùm!

Tiếng pháo nổ vang lên.

Điệu múa rồng và sư tử truyền thống từ xa kéo đến.

Trần Gia cười nói: “Lâm Vượng Tử, cha cậu cũng được đấy, sinh nhật nhỏ này cũng làm long trọng như vậy, phô trương đủ lớn đấy, tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”

“Chắc không phải nhà tôi đâu, nhà tôi không có nhiều tiền.” Lâm Vượng Tử nói.

Khi một đám người đến, bên ngoài cũng có rất nhiều người mặc đồ vest đen, khi nhìn thấy Lâm Vượng Tử đến đều lùi ra, nhường đường cho họ.

“Cha, các mẹ, con về rồi.” Lâm Vượng Tử hét to.

Lúc này, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước đến vỗ vai Lâm Vượng Tử: “Vượng Tử à, lâu lắm rồi chú không gặp con, lớn rồi, không tệ nha.”

“Hả? Chú là?” Lâm Vượng Tử sững sờ, không quen biết.

“Được rồi, vào trong trước đi, cha và các mẹ của con đều đang chờ con đấy.” Người đàn ông trung niên cười nói.

Mang theo nghi hoặc trong lòng bước vào trong nhà, cậu ta lập tức chết lặng, chỉ thấy trong nhà đều là người với người.

Lâm Vượng Tử có chút căng thẳng, nhìn thấy cha mẹ ngồi ở đó thì vội vàng đi đến: “Cha.”

“Ừm, về rồi à?” Lâm Phàm đã bước vào tuổi trung niên nhìn thằng nhóc trước mặt chính là con trai của mình, không đẹp trai như mình trước đây chút nào.

“Vượng Tử, đưa bạn gái về chưa?” Một người phụ nữ trung niên cực kỳ xinh đẹp cười hỏi.

“Mẹ cả, con đưa về rồi.” Vượng Tử nói, sau đó nhìn sang một bên chào hỏi: “Chào mẹ hai, chào mẹ ba, chào mẹ nhỏ.”

“Đây là Khâu Thi Nhã, bạn gái của con.”

Khâu Thi Nhã chết lặng, lần đầu tiên nhìn thấy đại gia đình như vậy, nhưng vẫn cung kính nói: “Cháu chào chú, chào các dì ạ.”

Trần Gia và Lý Nhiễm sững sờ, luôn cảm thấy khí thế trong ngôi nhà này rất mạnh mẽ, khiến họ có chút không chịu nổi.

Chính vào lúc này, một anh chàng mập mạp chạy vào: “Cha Lâm, các anh chị em đều đến rồi, họ muốn chúc mừng sinh nhật cha.”

“Tên nhóc mập này, con là đứa láu cá nhất.” Lâm Phàm gõ đầu anh chàng mập mạp.

Nhưng hắn cũng cười,Viện phúc lợi phát triển rất tốt, những đứa trẻ ở đó đều đã trưởng thành và ra ngoài, cũng đã thành gia lập nghiệp, có sự phát triển lớn.

Anh chàng mập mạp cười, sau đó đi đến trước mặt Lâm Vượng Tử: “Em trai, anh là anh của em đó, gọi anh đi.”

“Anh.” Lâm Vượng Tử sững sờ, nhưng vẫn mở miệng gọi.

Anh chàng mập mạp nói: “Tốt, em trai, nếu sau này có ngươi bắt nạt em thì cứ tìm anh, những nơi khác thì anh không nói, nhưng trong tỉnh này thì anh vẫn có chút bản lĩnh.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến những âm thanh dồn dập.

Một nhóm người đứng ở bên ngoài, đứng thành mấy hành, xếp đến chỗ rất xa.

“Chúc cha Lâm sinh nhật vui vẻ, cảm ơn sự dạy dỗ của cha.”

m thanh cuồn cuộn, truyền đi rất xa.

Đội hình này hoàn toàn khiến cho đám người Vượng Tử choáng váng.

Nhất là Lâm Vượng Tử vẻ mặt càng thêm sững sờ, cha mình không phải người dân miền núi bình thường hay sao? Bây giờ là tình huống gì đây?

“Người anh em, tôi đến rồi.” Lúc này một người đàn ông trung niên bước vào.

“Minh Dương, không phải tôi nói anh, mỗi lần có thể đừng đến muộn được không?” Lâm Phàm không vui nói.

“Người anh em, là lỗi của tôi, lỗi của tôi. Để đến đây, ngay cả một thương vụ trị giá mấy trăm tỷ tôi còn không thèm, người anh em thấy tôi tốt không.” Vương Minh Dương cười nói, sau đó nhìn Lâm Vượng Tử nói: “Vượng Tử à, cha là cha nuôi của con, gọi cha nuôi đi.”

Đầu óc Vượng Tử như nổ tung, chuyện gì vậy trời? Những người này là ai? Cái gì mà mấy trăm tỷ, cái gì mà cha Lâm?

“Chú…chú là người giàu nhất thế giới, Vương Minh Dương sao?” Trần Gia hoảng sợ nói.

Khâu Thi Nhã đứng ở một bên cũng há hốc mồm.

Trước khi Vương Minh Dương chưa bước vào, cô đã nhận ra những người đang xếp hàng này rất quen mắt, sau đó nghĩ lại thì chợt nhớ ra.

Cha đẻ của mũ bảo hộ ảo, Lý Đông, đi ra từ Viện phúc lợi.

Nhà khoa học hàng đầu quốc tế, Trương Tiểu Bảo, cũng là đi ra từ Viện phúc lợi.

Còn có đạo diễn nổi tiếng quốc tế đại sư âm nhạc nổi tiếng quốc tế, đại sư cờ vây quốc tế, đại sư hội họa quốc tế…

Những người này đều là nổi tiếng từ khi còn trẻ, khi mười bảy mười tám tuổi đã có thành tựu đáng kinh ngạc rồi.

Trong những năm nay, đã có một chuyện lớn, đó chính là ba trăm sáu mươi lăm đứa trẻ ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn đều là những thiên tài trong thiên tài, đã mang đến sự thay đổi to lớn cho cả thế giới.

Khi Vương Minh Dương xuất hiện cô cũng hoàn toàn sững sờ, đây là người giàu nhất thế giới, không ai là không biết.

Đồng thời, không ai biết của cải của ông ta nhiều thế nào, có người nói của cải tương đương với của cả một quốc gia. Bởi vì sản nghiệp của ông ta trải rộng trên toàn thế giới, vô số sản phẩm cao cấp cũng là do ông ta tạo ra.

“Con nuôi, cầm lấy tấm thẻ không giới hạn này mà tùy ý dùng, đừng khách sáo với cha nuôi nha. Nếu không có cha con thì sẽ không có Vương Minh Dương biết chưa hả?” Vương Minh Dương lấy ra một tấm thẻ đặt vào tay Vương Tử.

Vương Tử nhìn tấm thẻ, rồi lại nhìn Vương Minh Dương, hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lặng.

Mà lúc này, hai chân Trần Gia cũng run lên, đáng sợ, người ở đây đều thật đáng sợ.

Chính vào lúc này, bên ngoài lại có một nhóm quân nhân đến, người dẫn đầu trong đó sau khi bước vào nhà cũng cung kính nói: “Lâm đại sư, chúng tôi đã phát hiện một loại virus mới lây lan, hiện tại cũng đành bó tay, mong Lâm đại sư rời núi giúp chúng tôi giải quyết.”

Lâm Phàm nhìn người đến cũng bất lực cười: “Tôi cũng đã nghỉ hưu rồi mà mọi người vẫn còn đến. Thôi vậy, chắc chắn không thể đón sinh nhật này rồi, vậy thì đi xem thử xem, nói không chừng còn có thể quay về sớm một chút.”

“A!!!”

Đột nhiên, trong nhà truyền đến tiếng kêu của Khâu Thi Nhã, vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Phàm.

“Chú là Lâm đại sư, được thế giới ca tụng là người gần với thần, Lâm đại sư đã biến mất mười tám năm trước…”

Lâm Phàm cười.

“Cô bé, chính là đại sư ta đây.”

Sau đó nhìn về phía bốn người phụ nữ: “Các em, đi làm việc nào, đến thành phố sống một chút.”

Bốn người phụ nữ nhìn về phía Lâm Phàm: “Hừm, chỉ còn chờ câu nói này của anh thôi, xem anh còn có thể nhịn được bao lâu.”

“Ha ha ha…”

Kết thúc!!!

Đôi lời Dịch giả:

Cám ơn độc giả đã theo dõi hành trình của truyện, truyện này được tác giả Tân Phong sáng tác năm 2016 và hiện tại tác giả đã có không ít truyện mới mọi người có thể tham khảo thêm. Dự án này nhóm bọn mình cũng dịch ngót nghét một năm ròng, cám ơn sự ủng hộ của mọi người, nhờ mọi người mà mọi bọn mình có động lực để hoàn thành dịch thuật (nói trắng ra là có tiền đó). Mặc dù còn có lỗi dịch thuật sai sót không đáng có nhưng mong mọi người thông cảm nha, một lần nữa mình xin cám ơn tất cả độc giả, chúc mọi người luôn dồi dào sức khoẻ và may mắn trong cuộc sống nhé. Thanks!!!

Bình Luận (0)
Comment