Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 112 - Chương 111: Cách Nhau Một Bức Tường

Chương 111: Cách nhau một bức tường Chương 111: Cách nhau một bức tườngChương 111: Cách nhau một bức tường

Tại Tam Kiếm Khách, Quách Đạm còn có thể đưa ra một vài ý kiến chỉ điểm, nhưng ở đây, thật đúng là không cần hắn chỉ điểm bất cứ điều gì, bởi vì ở nơi này mỗi một nhân viên đều vô cùng vô cùng chuyên nghiệp, hắn chỉ điểm chỉ sợ sẽ lộ ra múa rìu qua mắt thợ, vì vậy ở đây lưu lại một hồi, Trương Thành liền dẫn Quách Đạm ra khỏi Vũ Anh điện, đi hướng Hoàng Cực điện.

Hoàng Cực điện so với Vũ Anh điện, hùng vĩ hơn rất nhiều, có thể nói đây là một công trình kiến trúc mang tính tiêu chí của Đại Minh triều, nhưng số lần Hoàng đế đến Hoàng Cực điện lại vô cùng ít ỏi, nơi này chủ yếu dùng để tổ chức các loại đại điển.

Bình thường Hoàng đế Minh triều cũng không ở nơi này thượng triều, mà ở ngay trước cửa Hoàng Cực điện, gọi là "Ngự môn chấp chính".

Chỉ là những việc này không có quá nhiều quan hệ với Vạn Lịch, bởi vì Vạn Lịch trung hậu kỳ hầu như không vào triều.

Đi vào Hoàng Cực điện, Trương Thành đại khái giảng giải quá trình sắc phong cho Quách Đạm, hắn chỉ nói rất ít, bởi hắn biết quá trình này không có quan hệ với Quách Đạm và cũng không thể thay đổi bất kỳ cái gì, vì vậy hắn lại dẫn Quách Đạm đi xung quanh Hoàng Cực điện để thương lượng với Quách Đạm về vị trí của các họa sĩ.

Vừa đi vừa thương lượng, Trương Thành cảm thấy có chút không đúng, tiểu tử này thực tình không xem nơi này là hoàng cung, chỉ loạn khắp nơi, chỗ này an bài cái này, chỗ kia an bài cái khác, không khỏi buồn bực nói: "Ngươi đây là muốn an bài bao nhiêu họa sĩ?"

"Đương nhiên là càng nhiều càng tốt a." Quách Đạm tuyệt không khách khí, họa sĩ đều là do trong cung phái ra, hắn không cần bỏ tiền.

Trương Thành lập tức nói: "Cái gì càng nhiều càng tốt? Khung cảnh cũng chỉ như thế, ngươi an bài nhiều hoạ sĩ như vậy hữu dụng không?"

Quách Đạm ngượng ngùng cười nói: "Nội tướng đừng trách, ta cũng không có cách nào a."

"Không có cách nào? Chẳng lẽ còn có người bức ngươi hay sao?" Trương Thành tò mò nhìn Quách Đạm.

"Đó cũng không phải." Quách Đạm giải thích nói: "Nội tướng, mọi người không phải đứng yên cho chúng ta vẽ, nên họa sĩ là bị động, nếu như mỗi hoạ sĩ đều vẽ một bức toàn cảnh, thì có khả năng đều vẽ không tốt, cho nên nhất định phải rất nhiều người cùng vẽ một bức." bức, thì vẽ như thế nào? Hơn nữa, ngươi vừa rồi chỉ hơn năm mươi chỗ ngồi, nếu như mấy người vẽ một bức thì phải cần mấy trăm người a! Trong cung cũng không có nhiều hoạ sĩ như vậy."

"Nội tướng hiểu lầm ý của ta." Quách Đạm lắc đầu, nói: "Ý của ta là, một vị trí một họa sĩ, đợi sau khi vẽ xong mới hợp mấy bức hoạ thành một bức hoạ lớn."

Trương Thành lúc này mộng bức.

Hợp thành một bức?

Việc này làm sao thao tác al

Quách Đạm lại nói: "Nội tướng hẳn đã quên, kỳ thật những bức họa này chỉ là thứ yếu, chúng ta cũng không phải muốn bán họa, mà là muốn bán tập họa, chúng ta có thể để rất nhiều họa sĩ vẽ các góc độ khác nhau, sau đó tại thời điểm điêu khắc ấn bản chúng ta chỉ lấy ra một phần của mỗi một bức hoạ sau đó hợp thành một bức họa lớn in trên tập họa."

"Nha. ... Ta minh bạch, ta minh bạch. Ai u! Chủ ý này thật đúng là diệu ah"

Trương Thành kích động vỗ tay dậm chân, hướng Quách Đạm nói: "Vì sao trong đầu của tiểu tử ngươi đều là những ý tưởng cổ quái kỳ lạ?"

Gì mà cổ quái kỳ lạ, ngươi có biết nói chuyện phiếm hay không. Quách Đạm ha ha nói: "Nếu nội tướng ở vị trí của ta, cũng có thể nghĩ đến, việc này đâu có gì to tát."

Trương Thành hiếu kỳ nói: "Nghĩa là sao?"

Quách Đạm nói: “Trọng tâm cân nhắc của nội tướng chính là làm thế nào tổ chức sắc phong đại điển thành công, mà trọng tâm cân nhắc của ta chính là làm thế nào kiếm tiền, tập họa chính là việc quan trọng nhất nên ta nhất định phải cân nhắc làm thế nào để chế tác tập họa hoàn mỹ nhất, nếu như nội tướng cũng đem tâm tư tiêu vào việc này, ta nghĩ nội tướng nhất định có thể nghĩ ra ý tưởng càng tốt hơn ta."

"Tiểu tử ngươi thật đúng là biết nói chuyện." Trương Thành mừng rỡ vài tiếng, lại hỏi: "Vậy còn Chu Lập Chỉ thì sao?"

Quách Đạm nói: "Chu công tử đương nhiên sẽ độc lập hoàn thành một bức hoạ riêng, hắn biết bắt giữ những khung cảnh kinh diễm trong nháy mắt, nhưng sau này lúc in ấn có khả năng cũng sẽ gia nhập một chút nột dung với các bức hoạ khác, nhưng ta nghĩ nếu làm như thế, nguyên hoạ của Chu công tử sẽ càng đáng giá trân tàng."

Trương Thành cười không nói, trong nội tâm thầm khen ngợi, tiểu tử này rất hiểu chuyện. Bởi vì nguyên hoạ của Chu Lập Chi đã hứa cho hắn.

Vị trí của các hoạ sĩ Quách Đạm có thể cho chút ý kiến, nhưng vị trí của những khách quý đặc biệt đã sớm được định ra nên không cần thương lượng với Quách Đạm, nhiều người như vậy cũng không thể đứng loạn, nhất định phải an bài thống nhất, tuy nói là đứng sau lưng quan viên theo gia cấp sĩ nông công thương, nhưng kỳ thật vẫn có một khoảng cách lớn.

Trong đó còn bao gồm yến hội lúc chiều tối.

"Nội tướng, thật không ngờ trong hoàng cung còn có vườn hoa đơn sơ như vậy, bệ hạ thật đúng là cần kiệm yêu dân a!"

Quách Đạm đứng trong một cái sân vườn lớn, không khỏi sợ hãi than nói.

Bây giờ rõ ràng là thời tiết mùa xuân hạ, vạn vật đều xanh um tươi tốt, chim hót hoa nở, mà đi vào trong cái vườn lớn này giống như đi vào mùa thu đông, phóng tầm mắt nhìn quanh đều là một mảnh tiêu điều, góc tường mọc đầy cỏ dại, cỏ dại giống như những mảng ghẻ lở, một mảng lại một mảng khắp nơi trong sân, rất nhiều bồn hoa chỉ còn lại một nửa, bàn ghế bày biện bên trong cũng rất cũ nát, trừ rất lớn, còn lại đều không bằng tiểu hoa viên của Khấu gia.

Cần kiệm yêu dân? Trương Thành khóe miệng co giật, có vẻ lúng túng nói: "Vườn này là nơi nghỉ ngơi của cung nữ và thái giám."

Quách Đạm thở ra một hơi nói: "Thì ra là đi nhầm, ta còn tưởng rằng yến hội được cử hành ở đây, làm ta sợ muốn chết."

"Không, cử hành ngay ở chỗ này."

"Thế nhưng không phải nội tướng nói, nơi này là nơi nghỉ ngơi của cung nữ thái giám sao." Quách Đạm mộng bức nói.

Trương Thành ha ha cười hai tiếng, nói: "Quách Đạm, ngươi liền thỏa mãn đi. Ngươi mời những người kia, đều là hạng người nào, chúng ta đều rõ ràng, bọn hắn nào có tư cách ngồi bên trong Ngự hoa viên, ta giúp ngươi tìm nửa ngày mới tìm được nơi này."

Quách Đạm nghe xong trong lòng cực kì nén giận, những đại thần cẩu thí kia, mỗi ngày chỉ biết ăn uống chùa thì được ngồi trong hoa viên, còn chúng ta những người bỏ tiền xuất lực mà lại bỏ ra tất cả đều là vàng ròng bạc trắng thì phải ngồi ở đây, đây là cái logic quỷ gì, các ngươi có biết kết giao bằng hữu hay không. Buồn bực nói: " Không có địa phương khác sao?"

"Cũng chỉ có nơi này." Trương Thành nói rất khẳng định, đồng thời dùng ánh mắt nói cho Quách Đạm, đừng lải nhải.

"Vậy nội tướng có thể sắp xếp người tới quét dọn một chút, đổi lại bàn hoàng cung còn không bằng vườn hoa nhà mình thì nói ra cũng không dễ nghe a!"

Quách Đạm cũng chỉ có thể lùi lại cầu việc khác.

Trương Thành vẫn còn suy tính hồi lâu, nói: "Được thôi, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp người tới quét dọn nơi này một chút, đổi bàn ghế mới."

"Đa tạ, đa tạ."

Quách Đạm liên tục chắp tay, lại hỏi: "Vậy còn các tiết mục biểu diễn thì sao? Ví dụ như ca hát khiêu vũ."

Trương Thành nghe được thổi phù một tiếng, nói: "Quách Đạm, ngươi yêu cầu còn rất cao nha."

Đây không phải là cơ bản nhất sao. Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Xem ra là không có, nhưng ta cảm thấy chuyện này có thể an bài, nếu chỉ ăn cơm uống rượu thì không thú vị."

"Biểu diễn ca múa tự nhiên là có, chỉ là biểu diễn ở sát vách."

Tay Trương Thành chỉ hướng bức tường phía đông.

Quách Đạm nghiêng đầu nhìn theo, đột nhiên phản ứng lại, nói: "A, những đại thần kia ngồi sát vách bên cạnh?"

Trương Thành gật đầu.

Hoá ra cái sân vườn này là nơi cung nữ, thái giám nghỉ chân khi phải hầu hạ hoa viên sát vách, nếu không cung nữ, thái giám cũng không cần chạy đến đây để nghỉ ngơi, nên cũng có thể thấy Trương Thành thật đúng là tìm kiếm nửa ngày mới tìm được chỗ này tổ chức yến hội, bởi vậy cung nữ thái giám hầu hạ yến hộ còn phải chuyển sang địa phương khác nghỉ chân.

Chờ chút, để ta tưởng tượng cảnh tượng khi đó .....

Quách Đạm nghĩ tới nghĩ lui, trong nội tâm chỉ có chua xót.

Đến lúc đó sát vách bên kia có ca hát, lại có khiêu vũ, tiếng cười không ngừng, mà bọn hắn bên này chỉ có thể ngồi bên cạnh góc tường dự thính, vậy không phải là khách quý mà chính là một đám ăn mày a!

Quách Đạm cười hắc hắc nói: "Nội tướng cũng giúp chúng ta an bài một chút biểu diễn đi."

Trương Thành vội nói: "Ai u! Ngươi đây là đang làm khó ta, cho dù ta đáp ứng, ca kỹ, vũ công cũng sẽ không nguyện ý biểu diễn trước mặt một đám thương nhân. Kỳ thật bọn hắn có thể ở đây ăn một bữa cơm đã là có phúc khí mấy đời, nếu không phải hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thì ngay cả đứng ở trước cửa bọn hắn cũng không có tư cách." Nhưng bọn hắn bỏ tiền a!

Quách Đạm trong lòng phản bác một câu, đi tới nơi này, bản thân hắn mới cảm nhận được thương nhân thấp kém ra sao, bỏ ra nhiều tiền như vậy, lại được đãi ngộ như cậy, những người chỉ lấy tiền ngược lại hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, trong lòng rất không cam lòng, nếu có tiền cũng không thể có những gì mình muốn, vậy hắn liều mạng kiếm tiền để làm gì, nói: "Nội tướng, ta thật sự không phải lòng tham không đáy, ta chỉ là muốn có chút biểu diễn thôi, về phần diễn cái gì đều không quan trọng, có một chút chút ý tứ là được rồi."

Trương Thành lắc lắc đầu nói: “Việc này ta thật bất lực."

Quản lý ca kỹ, vũ công cũng đều quan viên, bọn họ không có khả năng đáp ứng, đây quả thực là rất mất mặt, Trương Thành cũng không muốn cực khổ vì việc này.

Quách Đạm thật sự cảm thấy nếu như vậy còn không bằng không đi, suy tư nửa ngày, nói: "Nếu không như thế này, chúng ta tự mình sắp xếp người tới biểu diễn."

"Việc này cũng không thể làm thế." Trương Thành nói: "Ngươi cho rằng ai cũng có thể vào hoàng cung hay sao?"

Móa! Ngươi thế này cũng không được, thế kia cũng không được, vậy còn chơi cái rắm a! Quách Đạm trong lòng rất phiển muộn, nếu như sát vách cũng không có biểu diễn, hoặc là cách rất xa, vậy cũng được, mấu chốt là ngay tại sát vách, chỉ tưởng tượng hình ảnh kia thôi, đều cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng Trương Thành hoàn toàn không cảm thấy như vậy, người thuộc giai cấp nào thì nên làm chuyện phù hợp với giai cấp đó, đây là chuyện rất bình thường, nếu không sẽ giống như Khổng thánh nhân nói, lễ nhạc sụp đổ.

Quách Đạm con ngươi đột nhiên chuyển động, nói: "Đúng rồi! Ca kỹ trong cung cũng không phải một ngày là có thể luyện thành phải không?"

Trương Thành nghỉ hoặc nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm cười nói: "Ý của ta là để những ca kỹ, vũ công còn chưa xuất sư tới biểu diễn, đây đối với các nàng xem như là một lần huấn luyện, hoặc là thực tập, một công đôi việc a!"

"Vậy cũng không được." Trương Thành nói: "Ngươi cũng đã nói các nàng còn chưa xuất sư, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, truyền đi sẽ không dễ nghe a!"

Quách Đạm vội nói: "Sẽ không, sẽ không, ta tự mình đến an bài, tuyệt Trương Thành kinh ngạc nói: "Ngươi còn có bản lãnh này."

Quách Đạm chất phác cười nói: "Chúng ta làm nghề môi giới nên cái gì cũng phải biết một chút. Thật sự nhờ cậy nội tướng, lúc đầu để bọn hắn quyên tiền, ta thế nhưng nói không ít lời tán dương, nếu thật quá khó coi, bọn hắn ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng cũng sẽ phàn nàn, ngài hãy giúp ta lần này đi."

Trương Thành cân nhắc hồi lâu mới nói: "Tốt a, ta giúp ngươi an bài một chút."

"Đa tạ nội tướng, đa tạ nội tướng."

Quách Đạm liên tục chắp tay, nghĩ thầm, lão tử con mẹ nó hao tâm tổn trí, phí hết sức lực mà có khi còn bị mắng, nếu không nuốt mấy chục vạn lượng kia, ta đập đầu chết được rồi.
Bình Luận (0)
Comment