Chương 112: Thật không xem người có tiền làm người
Chương 112: Thật không xem người có tiền làm ngườiChương 112: Thật không xem người có tiền làm người
Hôm nay bản thân Quách Đạm xem như thể nghiệm một phen cái gì gọi là "Sĩ nông công thương".
Kỳ thật chân chính là "Sĩ" cùng "Cái khác".
Tất cả đều là hạ phẩm, duy có đọc sách cao.
Kỳ thật chuyện này không hề có quan hệ với Quách Đạm, hắn chưa từng hứa hẹn sẽ có biểu diễn, hay là ngồi tại Ngự hoa viên dùng cơm, với một người theo chủ nghĩa vật chất như hắn thì tội gì phải cực khổ quản chuyện này, nói cho cùng vẫn là bờ mông quyết định đỉnh đầu, chính hắn cũng là thương nhân nên hắn muốn tận lực vì thương nhân tranh thủ đãi ngộ tốt hơn, kỳ thật cũng chính là vì mình.
Nói trở lại, hoàng cung lớn như thế, nếu thật sự muốn thì sao có thể không tìm được địa phương tốt hơn.
Có thể thấy được địa vị của thương nhân thấp kém bao nhiêu.
Mấy ngày sau đó, hắn bắt đầu trở nên bận rộn.
Cũng may có Khấu Ngâm Sa giúp đỡ Quách Đạm giảm bớt không ít gánh vác.
Loay hoay mấy ngày, xem như nghênh đón sắc phong đại điển.
Bốc đồng Vạn Lịch trực tiếp tuyên bố nghỉ ba ngày, đồng thời giải trừ cấm đi lại ban đêm.
Việc này kỳ thật cũng không phải điều lệ hay chế độ của hoàng thất, dù sao cũng không phải sắc phong hoàng hậu hoặc thái tử, chỉ là Vạn Lịch khó chịu sự phản đối của đại thần, các ngươi càng phản đối, ta càng phải làm, dù sao Hoàng đế rất khó tự mình tìm đường chết, nhưng đại thần thì không nhất định, khi mà Hoàng đế cùng đại thần đánh cờ thì hai bên đều có ưu thế, Hoàng đế có thể chịu được các đợt tấn công của đại thần, mà đại thần thì có thể cuồn cuộn không ngừng tiến lên, giết một nhóm lại tới một nhóm.
Bách tính thì đâu quan tâm ai làm Hoàng quý phi, nhưng việc giải trừ cấm đi lại ban đêm khiến tất cả mọi người thoải mái và vui vẻ, mặc cho ngôn quan chửi rủa như thế nào, trong kinh thành vẫn là một mảnh hải dương sung sướng.
Vừa qua giờ Tý, phía trước một cái cửa nhỏ ở phía tây hoàng thành có một đội ngũ thật dài đang xếp hàng, nhìn lại gần thì thấy mọi người bên trong đội ngũ đều mặc áo gấm rất xa hoa sang trọng, chỉ là có chút không cân xứng khi phải đứng xếp hàng trước cửa nhỏ. Bởi vì sắc phong đại điển phi thường vô nhân tính, hừng đông một khắc bắt đầu, nên trước hừng đông đã phải chuẩn bị xong mọi thứ, vì vậy những vị khách quý đặc biệt đương nhiên là phải đến sớm một chút.
"Quách hiền điệt!"
Quách Đạm vừa mới xuống xe ngựa, đã nghe được một tiếng hô, xuyên thấu qua ánh lửa trên tường thành nhìn qua thì thấy Chu Phong đang ngoắc tay về hướng hắn.
"Bên ngoài hoàng thành nghiêm cấm ồn ào."
Một thái giám đứng trước cửa nhỏ cao giọng nói.
Chu Phong bị dọa khẽ run rẩy, lập tức lại cúi đầu khom lưng, mặc dù Chu Phong biết rất nhiều quan viên, nhưng như vậy thì thế nào, hắn cũng chỉ là một thương nhân.
Quách Đạm đi tới, không ít người chào hỏi hắn, hắn cũng gật đầu ra hiệu.
Đi đến trước mặt Chu Phong, Quách Đạm cười hỏi: "Các vị sao tới đây sớm vậy?"
Chu Phong vội nói: "Đây chính là đi vào hoàng cung nên đương nhiên phải đến sớm một chút, nếu đến muộn có lẽ sẽ không thể vào nữa."
Quách Đạm gật đầu, đưa mắt nhìn phía trước,"Oa! Cửa này cũng quá nhỏ đi, chỉ to hơn cửa chuồng chó một chút a."
Cửa kia mỗi lần chỉ có thể đi qua một người, hai người không thể chen vào được.
Một người sau lưng Chu Phong nói: "Chúng ta là thân phận gì, có thể cho chúng ta tiến cung đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, làm sao có thể chê cửa nhỏ."
Quách Đạm ngưng mắt nhìn sang, thì thấy người này chính là thương nhân buôn châu báu nổi danh kinh thành, Đoạn Cử NgHĩa. Nghĩ thầm, sớm biết các ngươi có suy nghĩ này, mấy ngày qua ta tội gì phải mệt mỏi đến chết đi sống lại, ai. .. Thật sự là lo sợ không đâu a!
Nói chuyện phiếm vài câu, Quách Đạm trực tiếp đi tới cửa, hắn cũng không phải tới tham gia sắc phong đại điển, mà là đến làm việc nên đương nhiên không cần xếp hàng.
Vừa mới đi lên trước đội ngũ thì thấy một đại phú thương ném mười lượng bạc vào một cái giỏ, sau đó cúi đầu khom lưng nói: "Mấy vị công công vất vả!"
Công công tại cửa ra vào vẫn tỏ vẻ khinh miệt, liếc mắt nhìn rổ, mới "Đa tạ, đa tạ."
Ngày chó! Còn phải cho bạc?
Quách Đạm tranh thủ thời gian phanh lại, móc ra túi tiền, đếm, hết thảy có năm lượng, hắn vẫn còn duy trì trạng thái lĩnh tiền xài vặt hàng tháng, nghĩ thầm, chắc không phải tối thiểu phải cho mười lượng đi! Quách Đạm hơi có vẻ thấp thỏm tiến lên phía trước.
Một tiểu thái giám lập tức ngăn trước người Quách Đạm , nói: "Ngươi làm gì vậy? Xếp hàng."
Quách Đạm vội nói: "Ta chính là Khấu gia Nha hành nữ tế Quách Đạm, là nội tướng để ta vào cửa trước thời hạn."
"A, hoá ra là Khấu gia nữ tế a!"
Công công đứng tại cửa ra vào nói: "Để hắn đi vào đi."
Hoá ra bạc cũng không cần cho. Lúc Quách Đạm vừa giơ chân lên chuẩn bị bước vào cánh cửa.
"Khụ khụ!"
Công công trước cửa đột nhiên ho lên hai tiếng, sau đó liếc mắt nhìn cái rổ.
"Đúng đúng đúng, suýt nữa quên đi!"
Quách Đạm đem toàn bộ tiền tiêu vặt một tháng của mình vứt vào rổ.
"Khụ khụ khụ!"
Công công trước cửa lại gấp rút ho nhiều mấy tiếng, sau đó nghe hắn không ốm mà rên: "Ai u! Lớn tuổi rồi, phải đứng cả đêm, ta sắp thở không nổi a."
Một tiểu hoạn quan phía trong cửa lập tức tiến lên, nói: "Công công phải chú ý thân thể a!"
Đồng thời cũng đem cửa chặn lại.
Những thái giám này cũng thật sự là đáng ghét, năm lượng còn không thoả mãn, đây chính là tiền tiêu vặt một tháng của ta đấy! Quách Đạm kìm nén lửa giận, cười nói: "Công công thông cảm, ta tuổi nhỏ không hiểu quy củ nên trên thân không có mang nhiều tiền như vậy."
Công công kia liền liếc mắt nhìn đội ngũ, không lên tiếng.
Ý tứ hết sức rõ ràng, không có thì mượn chứ sao.
Quách Đạm thật sự là không ngờ đến cái danh của Trương Thành cũng không dùng được.
Lúc nàv coi như líng †úndl Lúc này, Chu Phong đi lên phía trước, ném mười lượng bạc vào giỏ, cười nịnh nói: "Tiền này ta giúp hắn cho."
Như vậy công công kia mới cho qua, đồng thời phái một thái giám dẫn Quách Đạm đi tìm Trương Thành.
Quách Đạm mặc dù có chút nổi nóng, nhưng hắn sẽ không tính toán với một thái giám, bởi vì hắn biết rõ tính toán không nổi, mỗi ngày hắn đều rất bận rộn, lúc thong thả cũng phải bồi phu nhân, còn những thái giám này mỗi ngày chỉ suy nghĩ làm thế nào để chỉnh người, đây chính là bọn hắn chuyên nghiệp, vì vậy hắn còn nói một tiếng "thật có lỗi", sau đó mới đi vào bên trong, thực tình là đắc tội không nổi.
"Ai u! Quách Đạm, làm sao ngươi đến muộn như vậy, hôm nay ta rất bận rộn, sẽ không chiếu cố được ngươi."
Trương Thành nhìn thấy Quách Đạm thì oán giận nói.
Quách Đạm ra vẻ lúng túng nói: "Nội tướng, thật sự là xin lỗi, ta không biết hoá ra vào cửa còn phải cho bạc, trên thân lại không mang nhiều bạc như vậy, nên ở cửa ra vào chậm trễ một hồi."
Trương Thành càng bất mãn nói: "Tiểu tử ngươi bình thường rất cơ trí, làm sao điểm ấy quy củ cũng không hiểu, hẳn là xem thường chúng ta."
"Ta đây nào dám a!" Quách Đạm vội vàng giải thích nói.
Thật ra hắn là có ý cáo trạng, cho rằng Trương Thành sẽ giúp hắn, làm sao biết còn đá phải tấm sắt.
Hoá ra loại chuyện thu phí qua cửa này là quy định bất thành văn trong cung, cho dù ngươi được Hoàng đế triệu kiến, nếu thái giám bọn hắn muốn thu tiền này, ngươi cũng phải cho, Trương Thành với tư cách thái giám lão đại đương nhiên là tuyệt đối ủng hộ, bởi vì nếu Trương Thành dám phá hư quy củ này, tất cả thái giám trong cung sẽ không ủng hộ hắn, ngài đây là muốn nện bát cơm của chúng ta nha!
Mấy lần trước Quách Đạm vào cung đều đi qua đại môn được cấm quân trấn giữ nên không cần cho tiền, dẫn đến Quách Đạm không có thói quen này.
Cũng may Trương Thành cũng không có thời gian giáo huấn Quách Đạm, Trương Thành là chưởng ấn thái giám của T¡ Lễ giám nên toàn bộ đại điển sắc phong do hắn phụ trách, hắn chỉ phân phó một thái giám trợ giúp Quách Đạm, sau đó liền rời đi.
Ngày hôm nay Quách Đạm chủ yếu phụ trách họa sĩ và yến hội buổi tối, vì vậy hắn đầu tiên là đi đến khu vực của các họa sĩ.
Thật không ngờ Chu Lập Chi và Lưu Tẫn Mưu đều đã ngồi ở đó. "A? Hai người đến đây từ khi nào? Tại sao vừa rồi ta không nhìn thấy."
Quách Đạm tiến lên hỏi.
Lưu Tẫn Mưu ngáp một cái nói: "Chúng ta cũng không phải cùng đi vào một cửa, ngươi làm thế nào mà nhìn thấy được."
Cũng đúng! Bọn hắn đều là hậu duệ bá tước, làm sao có thể đi cái cửa nhỏ kia. Quách Đạm khẽ nói: "Vào cửa từ nơi nào không phải cũng đều thua sạch sẽ trơn tru sao, khác nhau ở chỗ nào."
Lưu Tẫn Mưu lập tức phi phi vài tiếng, sau đó nói: "Quách Đạm, coi như ta sợ ngươi, ngươi tuyệt đối đừng nói những lời mang điềm xấu nữa, ta bây giờ đang góp nhặt vận khí, chính ngươi đã nói, sau khi kết thúc việc này sẽ cho ta đi sòng bạc giải nghiện."
Quách Đạm trợn trắng mắt, hỏi: "Tiểu Bá gia không cùng hai người vào cung sao?"
"Đừng đề cập đến hắn, hắn đã hứa cùng chúng ta vào cung, nhưng kết quả tên kia ngủ như lợn, gọi thế nào cũng không tỉnh."
Lưu Tẫn Mưu lại liếc mắt nhìn người đang dần dần rời xa bọn hắn Chu Lập Chi, nói: "Người này thì lại vội vàng muốn tới, làm huynh đệ với hai tên này thật đúng là khó khăn a."
Chu Lập Chỉ thản nhiên nói: "Thời điểm vay tiền, ngươi cũng không nói như vậy."
Lưu Tẫn Mưu lập tức biến sắc, ha ha nói: "Nếu không phải huynh đệ, ta sẽ không oán giận."
Quách Đạm cười một tiếng, hỏi: "Hai người chuẩn bị thế nào?"
Chu Lập Chi chỉ gật đầu, nhưng không khó để nhận ra, hắn lúc này đang trong trạng thái rất hưng phấn, bởi vì sân khấu này đối với hắn cũng là một lần khó gặp, hắn cũng muốn thử một chút sau khi chính mình học được họa kỹ mới có thể chưởng khống tràng diện lớn như vậy hay không.
Sau khi cùng hai người bọn hắn nói chuyện phiếm vài câu, Quách Đạm lại đi đến chỗ của các họa sĩ khác kiểm tra một chút.
Lần này an bài sáu mươi tám họa sĩ, trong đó bảy thành do trong cung phái ra, ba thành là của Tam Kiếm Khách.
Thấy không có vấn đề gì, Quách Đạm lại đi đến khu vực nông, công, thương, Quách Đạm không đi còn đỡ, đi một lần liền lập tức cảm thấy chua xót, chỉ thấy đám phú thương kia đứng trong góc giống như một bầy heo vàng, bọn họ chỉ có thể quan sát từ đằng xa, đến khuôn mặt quan viên cũng không thấy rõ, chứ đừng nói là Hoàng đế. khuất, châu đầu ghé tai bàn luận, tiếng nói chuyện thì như muỗi kêu, trên khuôn mặt mỗi người tràn đầy dáng tươi cười, phảng phất như đang chuẩn bị được nhận phần thưởng lớn, mà hiện thực là bọn hắn sẽ phải đứng ở đây đến hừng đông và cho đến khi toàn bộ nghi lễ kết thúc, cho dù muốn đi nhà xí cũng vô cùng phiền phức.
Mặc dù đây là do một tay Quách Đạm thúc đẩy, nhưng thời khắc này hắn thật có chút không quá lý giải, hắn cảm thấy, đây quả thực là dùng tiền để chịu tội al
Nhưng bọn hắn còn không thèm để ý, Quách Đạm tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy áy náy, hắn cũng đã làm hết khả năng của mình.
Trước khi tảng sáng, càng lúc càng có nhiều người vây tụ quanh Hoàng Cực điện, ngoài quan viên Lễ bộ và thái giám, còn có Cẩm Y Vệ, hóa ra Cẩm Y Vệ cũng được coi là đội nghỉ trượng của Hoàng đế.
Nhưng không thể không nói một câu, Minh triều Cẩm Y Vệ đúng là đẹp trai muốn mạng, chế phục của bọn họ cũng là đẹp nhất, xa hoa nhất, thật đúng là xứng đáng với cái tên Cẩm Y Vệ.
Thời điểm hừng đông, đại điển sắc phong chính thức bắt đầu.
Quách Đạm xem một lúc liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, bởi thực tế là hắn xem không hiểu lắm, ngoài cửa bắt đầu tấu nhạc, quan viên Lễ bộ cầm các loại sách văn, đặt vào trong Hoàng Cực điện hoặc là để ở trước cửa.
Vương công đại thần và bách quan văn võ, đứng ở hai phía đông tây.
Chờ đến khi giờ lành đến thì vang lên một hồi chuông trống, Hoàng đế được quan viên Lễ bộ hộ tống đi vào Hoàng Cực điện xem lại những sách văn vừa rồi.
Sau đó bách quan cùng một đám "Kim Heo" ba quỳ chín lạy, ba hô vạn tuế.
Sau đó lại có một quan viên tuyên đọc sách văn.
Kỳ thật thời điểm Hoàng đế lên sân khấu chính là cao trào của toàn bộ đại điển, đặc biệt là những "Kim Heo" kia, rõ ràng nhìn thấy rất không rõ, nhưng tất cả đều kích động nước mắt chảy xuống, trong miệng thì nói lẩm bẩm, có lẽ là đang báo cáo với tổ tông.
Ngược lại trên mặt rất nhiều quan viên không hề có cảm xúc, không hề có vẻ vui thích, trông còn giống như ai nợ bọn họ ba văn tiền.
Quách Đạm không khỏi nghĩ thầm, nếu ta là Vạn Lịch, ta mẹ nó sẽ khiến những quan viên này ngồi xổm ở trong góc kia, để những 'Kim Heo' đứng ở phía trước, làm một chút bầu không khí đều không có.
Sau đó auan viên lai ầm sách văn đi hâu euna tuyên đaoec. Việc này làm Quách Đạm cảm thấy thật đáng tiếc, hắn chỉ muốn nhìn xem dung mạo của Trịnh quý phi ra sao, mà cứ như vậy một nguyện vọng nho nhỏ đều không có hoàn thành.
Nghỉ lễ sắc phong sau đó cơ hồ được tiến hành ở hậu cung, Vạn Lịch cùng bách quan thì đi hướng cung của Hoàng thái hậu để hành lễ.
Nơi đó coi như không thể di.
Quách Đạm nhân cơ hội này đi đến chỗ Chu Lập Chỉ thì thấy Chu Lập Chi đang ngồi trước năm tấm giá vẽ, vẫn còn đang vung bút vẽ, mà Lưu Tấn Mưu đứng bên cạnh thì vừa chỉ vào một chỗ trong bức họa vừa nói cái gì đó.
Quách Đạm lặng lẽ đi đến phía sau bọn hắn, phát hiện thư đồng của Chu Lập Chỉ thư đồng đang thận trọng hong khô những bức họa đã vẽ xong, trong nội tâm Quách Đạm thầm giật mình, thì ra hắn đã vẽ được nhiều như vậy, phải biết bên trên giá vẽ đã có năm bức họa.
Đứng quan sát một hồi làm Quách Đạm nhất thời đổi mới không ít cách nhìn đối với Lưu Tẫn Mưu, gia hỏa này đúng là một thiên tài, hắn thậm chí có thể nói ra người nào mặt mũi dáng dấp như thế nào, loại trí nhớ này thật là thế gian hiếm có. Đương nhiên, Chu Lập Chi cũng không kém bao nhiêu, chỉ bằng vào Lưu Tẫn Mưu há miệng, hắn liền có thể vẽ ra, hơn nữa hạ bút thật nhanh không cần nghĩ ngợi.
Hai người đều ở trạng thái phi thường hưng phấn, căn bản cũng không có để ý đến Quách Đạm đang đứng ngay phía sau bọn họ.